Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Tòa soạn

Truyện ngắn của Ái Nữ


      Việt Nam, một năm cuối của thế kỷ hai mươi.
       Một tòa soạn báo văn nghệ giống như mọi tòa soạn tương tự nằm đây đó khắp các tỉnh, một ngày như rất nhiều ngày. Nhà văn Biển Việt, một nhà văn nổi tiếng như rất nhiều nhà văn trong nước, đang bận rộn với công việc biên tập thì phải bỏ dở giữa chừng để tiếp khách. Không chỉ là khách của tòa soạn mà còn là khách của riêng ông. Không phải khách quen, không phải bạn văn cũng không phải cộng tác viên. Một bạn đọc tên là Ba Đào.
       Cả tòa soạn ngạc nhiên. Đã lâu rồi họ không còn biết đến niềm hạnh phúc vì sự hâm mộ của độc giả. Như mọi tờ báo được bao cấp khác, báo của họ in ra hầu như chỉ để phát, văn chương đăng trên đó không được mấy ai quan tâm ngoài những người sáng tác trong cùng hội văn học nghệ thuật địa phương. Vậy mà nay có độc giả đến đây vì niềm cảm mến sau khi đọc một tác phẩm đăng trên tờ báo của họ, truyện ngắn “Chú bé đi giày một chân”* của nhà văn Biển Việt.

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Nói với Phượng Hoàng

         Phượng ca

                                         Thơ Quách Mạt Nhược

       Chít chiu! Chít chiu!
       Chít chiu! Chít chiu!
       Trời đất mênh mang, lạnh như sắt nguội
       Mênh mang trời đất, đen đặc tựa sơn
       Đất trời mênh mang, hôi tanh nhường máu.
       
       Vũ trụ! Ôi vũ trụ!
       Mi ở đó, vì sao?
       Mi tới từ nơi nào?
       Mi đang ngồi đâu vậy?
       Mi, một trái không cầu lớn hữu hạn?
       Mi, khối bao la không có chỗ tận cùng?
       Nếu là trái không cầu hữu hạn
       Thì không gian bao bọc mi từ đâu?
       Xung quanh mi còn những gì tồn tại?
       Nếu mi là khối lớn lao vô hạn
       Thì không gian mi bao phủ là đâu?
       Sự sống, bên trong mi lại có, vì sao?
       Rút cuộc lại, mi là sự giao lưu sự sống
       Hay mi chỉ là thứ máy móc vô hồn?

       Ngẩng lên ta hỏi Trời
       Trời tận trên cao mà chút gì cũng chẳng hay chẳng biết
       Cúi xuống ta hỏi Đất
       Đất đã chết rồi, chút hơi thở mỏng manh cũng chẳng còn chi
       Ta vươn ra hỏi biển
       Biển chỉ gào lên những tiếng ầm ì
       Ôi! Ôi! Sinh ra ở nơi ô uế tối tăm
       Thì đến kiếm báu kim cương cũng thành rỉ sét.

       Vũ trụ! Ơi vũ trụ!
       Ta muốn hết lời cạn sức nguyền rủa mi!
       Những bãi giết người máu mủ hôi tanh kia!
       Những chốn lao tù chứa chất đầy đau khổ!
       Những địa ngục ma chập chờn ghê rợn!
       Cớ vì sao mi cứ mãi còn tồn tại?
       
       Chúng ta bay sang phía tây
       Phía tây cũng là nơi giết chóc
       Chúng ta bay sang phía đông
       Phía đông cũng vẫn những lao tù
       Chúng ta bay sang phía nam
       Phía nam cũng toàn là mồ mả
       Chúng ta bay sang phía bắc
       Phía bắc cũng địa ngục tối tăm
       Sống ở nơi thế giới thế này
      Ta chỉ đành như biển khơi gào khóc.
                             
                               Phạm Thị Hảo dịch.

Thứ Tư, 8 tháng 1, 2014

Bản nhạc sau cơn mưa

Truyện ký của Ái Nữ

04-5-2013.
       Chúng tôi chỉ có một chiếc xe gắn máy bốn chín phân khối, nhưng có hai người phải ra đi cùng với một vali to nặng, và “người từ Mỹ” thì to nặng bằng cả tôi và N cộng lại. Theo giải pháp quen thuộc, N chở “người từ Mỹ” ra nơi bắt xe lam cho anh ta đứng đợi, sau đó quay về để tôi chở nàng cùng cái vali.
       Bầu trời xám lại và nặng trĩu. Chờ mãi mà xe lam chưa tới, chúng tôi mỗi người dùng một tô phở trước lúc chia tay. Bức màn nước xám nặng từ trên trời trút xuống. N hân hoan nói với “người từ Mỹ”: “Anh cầu mưa hiệu nghiệm lắm! Nhưng em thấy trời cứ đợi lúc anh ra đường mới trút mưa vào mặt anh thôi.” Tôi phì cười: “Chúng ta cầu mưa, nhưng mưa vào lúc nào và như thế nào lại là chuyện của… Thượng Đế. Chẳng nhẽ bây giờ lại cầu cho mưa tạnh?” “Người từ Mỹ” ngồi im tủm tỉm không nói, dù lúc khác anh ta nói rất nhiều.
       Thượng Đế đã thương chúng tôi, và thương bà chủ quán. Trời vừa ngớt mưa thì xe lam tới. N cùng “người từ Mỹ” lên xe lam đi, tôi trở về bằng xe gắn máy, còn bà chủ quán thì đóng cửa.

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Người Nổi Tiếng và vở kịch ngày Cá tháng Tư

Truyện ký của Ái Nữ

22h30’ ngày 31-3.
       - Lâu rồi không gặp T, để gọi hắn xem dạo này hắn đang làm gì. Cho em mượn điện thoại, em phải dùng số lạ không nhỡ hắn trốn.
       N dùng máy của tôi, vì nàng biết trong đó có một sim dự phòng và nàng đang cần “số lạ”.     
       … “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
       - Sao thế nhỉ? Chắc hắn đang đóng cửa tu rồi.
       Tôi cầm lại điện thoại xem và bật cười:
       - N gọi nhầm rồi. Số của T có đuôi là 015, còn số N vừa gọi có đuôi 018.
       - Chỉ khác một chữ số đuôi thôi à? - N cười toe toét - Anh chàng  này có duyên đây!
       Nói xong nàng ngáp dài và về phòng riêng ngủ.