Truyện ngắn của Ái Nữ
Việt Nam , một năm cuối của thế kỷ hai
mươi.
Một tòa soạn báo văn nghệ giống như mọi tòa
soạn tương tự nằm đây đó khắp các tỉnh, một ngày như rất nhiều ngày. Nhà văn
Biển Việt, một nhà văn nổi tiếng như rất nhiều nhà văn trong nước, đang bận rộn
với công việc biên tập thì phải bỏ dở giữa chừng để tiếp khách. Không chỉ là
khách của tòa soạn mà còn là khách của riêng ông. Không phải khách quen, không phải
bạn văn cũng không phải cộng tác viên. Một bạn đọc tên là Ba Đào.
Cả tòa soạn ngạc nhiên. Đã lâu rồi họ
không còn biết đến niềm hạnh phúc vì sự hâm mộ của độc giả. Như mọi tờ báo được
bao cấp khác, báo của họ in ra hầu như chỉ để phát, văn chương đăng trên đó
không được mấy ai quan tâm ngoài những người sáng tác trong cùng hội văn học
nghệ thuật địa phương. Vậy mà nay có độc giả đến đây vì niềm cảm mến sau khi
đọc một tác phẩm đăng trên tờ báo của họ, truyện ngắn “Chú bé đi giày một chân”*
của nhà văn Biển Việt.