Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

Bí mật ngày tận thế

       Tôi vẫn cho rằng sự kiện giàn khoan Haiyang Shiyou-981 của láng giềng Trung Quốc đột ngột xuất hiện trái phép ở vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam vào ngày 02-5-2014 và cho đến nay (ngày 22-5-2014) vẫn chưa chịu rút đi là một sự kiện nhỏ, không đủ sức gây nguy hiểm cho Việt Nam được. Không bác sĩ có kinh nghiệm nào lại lo lắng khi thấy một người la toáng lên chỉ vì bị một cái gai đâm, trừ khi biết rõ người này đã mắc phải hội chứng suy giảm miễn dịch giai đoạn cuối. Việt Nam có đang ở “giai đoạn cuối” không? Theo những nguồn tin chính thức thì nước ta đang ở tình trạng rất tốt, kinh tế liên tục tăng trưởng, tình hình chính trị ổn định, người dân hài lòng với cuộc sống. Nếu như năm 2006 nước ta còn đứng thứ 12 trong bảng xếp hạng Chỉ Số Hành Tinh Hạnh Phúc thì đến năm 2012 chúng ta đã tiến lên đứng thứ hai rồi, trong khi Trung Quốc không lọt nổi vào bảng 30 nước đứng đầu. Đấy là do cái tổ chức NEF ở tận nước Anh đánh giá, chứ nếu để tự người dân Việt Nam đánh giá thì chúng ta dứt khoát phải đứng thứ nhất. Người Việt luôn biết rằng họ là tinh hoa của thế giới, chứ như Trung Quốc chỉ là một anh trọc phú lố bịch thôi. Cái này không phải là đánh giá của cá nhân tôi, mà là dựa vào một câu ca dao hiện đại tôi được nghe từ khi còn rất nhỏ: “Việt Nam hình chữ ét xì – So với thế giới cái gì cũng hơn”.

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

Thượng Đế Yên Nghỉ

Thơ của Ái Nữ

Hãy tắt đi ánh dương kia giả dối
Trăng sao kiêu căng hãy che mặt trong mây
Ca nhân mù đã nâng đàn so dây
Để cuộc đời tôi, số phận buồn lên tiếng hát.

Một người muốn say lại được ly rượu nhạt
Một kẻ muốn điên bị thương xót vỗ về
Hoang mang không biết tỉnh hay mê
Tôi nhìn đâu cũng chỉ toàn bóng tối.

Bài hát về một người nhiều nông nổi
Đem băng tâm nâng niu lấy đóa hồng
Cánh hoa vội rơi, gai ghim mãi trong lòng
Tim nhỏ máu cho đến ngày tàn tạ.

Người muốn tôi học những trò man trá
Vì vinh hoa không ưa kẻ chân thành
Muốn lợi danh như đảm bảo cho tình
Nhưng tôi chẳng làm nên bởi vì tôi vụng dại.

Tìm trong truyện những gương xưa soi mãi
Bao khách thơ, bao kẻ anh hùng
Chỉ một lời mà đổ mạng như không
Vậy mà tôi chẳng thể điên đến thế.

Tôi không thể thành một người tử tế
Biết nói năng lịch sự hào hoa
Hô vang lòng yêu nước khi nghe chuyện quốc gia
Ai hỏi đến, tôi cúi đầu xấu hổ.

Thượng Đế không cho con đường rộng mở
Chen chúc mọi nơi là những kẻ lố lăng
Đấng tối cao muốn yên nghỉ vĩnh hằng
Vì nhân loại không cần chi Ngài nữa.

Ngài cứ ngủ đi, tôi sẽ không tiếc nhớ
Mặc cho người người làm bộ tụng ca
Đi lại đó đây chỉ là những thây ma
Vô cảm trong tim, vô hồn trong mắt…

Một người muốn say lại được ly rượu nhạt
Một kẻ muốn điên bị thương xót vỗ về
Hoang mang không biết tỉnh hay mê
Tôi nhìn đâu cũng chỉ toàn bóng tối.

Hãy tắt đi ánh dương kia giả dối
Trăng sao kiêu căng hãy che mặt trong mây
Ca nhân mù đã nâng đàn so dây
Để cuộc đời tôi, số phận buồn lên tiếng hát.
                                             
                                  11 – 5 – 2014.
* “Thượng Đế yên nghỉ”: Dựa theo lời của blogger Tranquoctrung78:
“Tôi khẳng định: Thượng Đế đã chết. Đã đến lúc để cho Ngài yên nghỉ”.
                         (Link ở đây).