Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

Chú bé trong vườn hoa - Phần tiếp theo

      Tôi nhớ Hiệp. Sau hai mươi năm tròn tôi vẫn không hề quên và cũng không muốn quên đi. Bao nhiêu lần tôi muốn viết ra câu chuyện giữa chúng tôi thì bấy nhiêu lần tôi không thực hiện. Những câu chuyện khác đã phai mờ, nhưng câu chuyện về Hiệp thì không như thế.
       Tôi gõ phím nhan đề “Chú bé trong vườn hoa”. Dưới cái tên truyện ấy, tôi lần lượt liệt kê theo trình tự những tình huống đã xảy ra hai mươi năm trước, một cách dễ dàng, như chưa hề có chi tiết nào rơi rụng khỏi trí nhớ của tôi. Tôi bỏ quên bạn đọc, chỉ nhớ đến nhân vật trong đời thực. Có lẽ không nhà văn chuyên nghiệp nào lại làm như vậy khi họ viết văn.
       Những cô bạn của tôi – công viên – ghế đá – chú bé mười tuổi với gương mặt thoa phấn tô son cùng những cánh hoa râm bụt trên trán và hai má. Cuốn vở tập viết – chiếc mũ của một cô bạn – chiếc xắc của một cô bạn khác. Chú bé Hiệp theo tôi về nhà – cuộc trao đổi giữa tôi và bố - Hiệp từ chối sự giúp đỡ cưu mang của bố tôi. Người anh bụi đời của Hiệp – bó chổi chít - bữa cơm trưa. Hiệp chờ tôi ở cổng trường – chúng tôi đã ở bên nhau lần cuối – chiếc thuyền buồm và ngôi sao trên tay Hiệp khi Hiệp ra đi…

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Chú bé trong vườn hoa

Truyện ngắn của Ái Nữ

        Lần đầu tiên gặp, tôi không thích nó.
       Con trai gì mà lại thích bôi son đánh phấn! Nhìn mấy cô bạn tôi loay hoay xoa phấn lên mặt nó mà bực. Tôi không ưa son phấn. Mặc kệ các cô bạn nài tôi để họ trang điểm cho, tôi dửng dưng không đồng ý. Còn nó thì đòi được trang điểm.
       Lần ấy các bạn rủ tôi ra công viên thành phố để chụp ảnh, kỷ niệm ngày thi tốt nghiệp vừa xong. Chúng tôi gặp nó ở đó, một thằng bé mười tuổi lang thang không cha không mẹ. Quần áo của nó bạc phếch, nhưng không rách nhiều và khá sạch sẽ. Vườn hoa trong công viên tuy chưa phải là đẹp lắm, nhưng ở đây có những cây lớn nhiều bóng mát, bên dưới đều có ghế đá, một nơi lý tưởng với những kẻ bụi đời. Thằng bé thích làm quen với mọi người, nó khoe chúng tôi một cuốn vở mà có những bạn cùng trường tôi đã dạy nó viết. Nhưng nó chưa biết viết. 

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Bạn tôi - Nhân vật

Quái văn của Ái Nữ

       Tôi không bao giờ thích có một cái gạch ngang trong nhan đề bài viết, nhưng lại yêu sự dễ hiểu trong chữ nghĩa. Có nhiều cây bút thời nay ưa thích cách tân hình thức câu từ, tôi thấy như vậy cũng hay nhưng không có ý định áp dụng, bởi vì chưa cần làm thế thì có nhiều bạn đọc đã than rằng các tác phẩm của tôi làm họ đau đầu. Tôi tin nếu dùng tiêu đề “Bạn tôi quái vật” thì sẽ vẫn dễ hiểu mà không cần đến cái gạch ngang. Tuy nhiên tôi lại là người cực lực phản đối những cách “giật tít” khiêu khích sự hiếu kỳ của độc giả. Vả lại chuyện Ái Nữ là bạn của ma quỷ không còn lạ với bạn đọc quen thuộc của tôi, nên nếu “giật tít” như vậy thì tầm thường đến hai lần. Cuối cùng tôi dùng nhan đề lịch sự như các bạn thấy, mặc dù khi nhớ đến nhân vật này, trong đầu tôi rủa thầm: “Đồ quái vật!”
       “Quái vật” ấy đã tấn công thô bạo vào sự kiêu hãnh của tôi. Hơn một năm nay, kể từ ngày Cá tháng Tư năm trước, tôi tự hào rằng tôi là nhà văn tự do. Cũng cần nói thêm vài lời để giải thích cho câu phía trước, kẻo nhỡ ra tác phẩm này lưu truyền đến hậu thế, các bạn đọc đời sau rất khó hiểu.