Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Ước mơ của hòn sỏi

       Đây là một trong những entry được bạn đọc trên Blog Tiếng Việt yêu thích nhất.
       
       Một ngày nọ, trong khu vườn lớn bỗng xuất hiện một vật thể mới tinh khôi làm cho những cư dân của khu vườn phải xôn xao. Không ai biết vật này từ đâu đến và do ai đưa đến, bỗng nhiên có một ngày mọi người đều nhận ra là nó đã ở đó, dường như rất quen nhưng chưa ai từng thấy trước đó bao giờ. Việc đầu tiên cần làm là xác định thể loại của nó.
       - Đây là hạt của một loài cây lạ - Một chuyên gia thực vật học nói – Nếu tôi không nhầm thì cái cây này sẽ rất lớn đây, nhưng mà nó lại có gai. Vừa nứt vỏ nảy mầm nó sẽ chìa gai ngay ra cho mà xem! Chắc chắn hoa của nó sẽ rất thơm…
       - Ngài nói gì lạ vậy? Đây không thể là một cái hạt – Nhà động vật học phản đối – Dứt khoát đây là trứng của một giống chim từ phương xa. Nó đẹp, nhưng mà có vẻ hung dữ đấy! Dường như tôi nhìn thấy nó quắc mắt xù lông xù mỏ ngay từ trong trứng để dọa chúng ta…
       - Sao mà các ngài giàu óc tưởng tượng thế! – Người sưu tầm thiên thạch cười phá lên – Nó có thể là mẩu vụn của một hành tinh khác chứ không phải cây hay chim gì cả. Đã bao giờ chúng ta nhìn thấy hạt cây hay trứng chim có màu sắc như vậy hay chưa?
       - Ôi hòn sỏi này đẹp quá! – Bọn trẻ vừa nhìn thấy đã reo vui – Cho chúng cháu giữ để chơi nhé!
       Vì không thể đi đến kết luận đó là cái gì, cho nên cuối cùng các cư dân của khu vườn đã cho phép bọn trẻ được giữ hòn sỏi, dù sao niềm vui của chúng cũng là lợi ích. Trước mắt bọn trẻ, hòn sỏi ánh lên những sắc màu rực rỡ và biến đổi theo từng lúc một cách kỳ ảo. Những đứa trẻ lại mơ ước rằng từ đó sẽ nở ra một cái cây hay một con chim…

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2016

Khởi đầu tác phẩm Hơi Thở Của Vũ Trụ

       "Vì tôi đã học được cách sử dụng ngôn ngữ của Trái Đất nên tôi quyết định rằng tôi sẽ đóng vai một nhà văn. Tôi sẽ viết một cuốn tiểu thuyết vĩ đại mang tên "Hơi thở", trang đầu tiên của cuốn tiểu thuyết đó mang một câu đề: "Tình yêu là hơi thở của vũ trụ". ("Những phút giây bừng sáng và bút danh Ái Nữ").
       Đó là quyết định của tôi năm hai mươi ba tuổi. Nhưng cuộc đời đã dạy tôi rằng tôi chỉ là một người nhỏ bé và không có năng lực gì đặc biệt, tôi không thể viết một tác phẩm lớn khi mà tôi không đủ sức sống như một nhân vật trong tiểu thuyết ấy. Tôi bị chôn vùi và đành từ bỏ ước mơ. Sau này tôi nghĩ rằng tôi không còn cần phải trở thành một nhà văn. Tuy nhiên, một lần nữa cuộc đời lại cho tôi biết những ý nghĩ của tôi không ăn nhập với thực tế. Tôi không có gì ngoài những câu chuyện và tôi đành kể lại chúng.
       Blog Hơi Thở Của Vũ Trụ không nằm trong một kế hoạch nào cả, nó chỉ tình cờ xảy ra. Tôi đã kể lại chuyện đó trong hai entry: "Người Nổi Tiếng và vở kịch ngày Cá tháng Tư", "Bản nhạc sau cơn mưa".
       Nếu không đọc hai entry ấy và không hình dung được thời điểm tôi đăng chúng, không ai hiểu nổi một comment của độc giả: "Bạn chắc chắn là một nhà văn từng trải hoặc ít ra sẽ là như thế". Lời giới thiệu của tôi trên Blogspot là trích một comment tôi đáp lại bạn đọc: "Tôi là một nhà văn từ trong kiếp trước, mượn ô cửa blog để tâm sự cùng các bạn những câu chuyện của kiếp này".
       Nếu tôi có ít nhiều từng trải thì đó là chuyện của kiếp trước. Còn trong kiếp này, thế giới quá mới mẻ và kỳ lạ đối với tôi. Tôi mong tôi có thể lớn lên.
       "Cuộc đời liệu có cho ta thế không?" (Comment của bạn đọc).
      "Tôi là một ngọn gió. Hãy cho tôi biết bạn mong muốn những gì ở cuộc đời này. Tôi sẽ ca hát về ước mơ của bạn và bài ca này sẽ vang xa. Cuộc đời sẽ trả lời chúng ta".