tag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post8083736975058434083..comments2023-10-07T17:06:22.724+07:00Comments on Hơi Thở Của Vũ Trụ: Chiếc mũ móc trên cánh cửaÁi Nữhttp://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comBlogger49125tag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-1104877031132354782014-04-25T21:58:15.686+07:002014-04-25T21:58:15.686+07:00Ôi họa sĩ đến đây rồi! Tôi cứ tưởng chuyện họa sĩ ...Ôi họa sĩ đến đây rồi! Tôi cứ tưởng chuyện họa sĩ nào đấy cho con vịt dẫm chân lên vải để vẽ lá trôi trên dòng nước là... có thật. Tôi cũng không biết lý luận về hội họa cũng như nghệ thuật nói chung, tôi chỉ... bịa lung tung thế thôi, miễn người đọc vui là được. Hì hì...Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-90877524087396885822014-04-25T20:28:02.592+07:002014-04-25T20:28:02.592+07:00Có vài bạn ở đây đòi xét lại ông thầy. Hihi, xét l...Có vài bạn ở đây đòi xét lại ông thầy. Hihi, xét làm gì nhỉ? Ổng vẽ được bức tranh đẹp, mọi người không nhận ra cái đẹp ấy mà lại suy diễn lung tung, ổng bèn gỡ tên tranh xuống và từ đó không đặt tên cho tranh nữa. Thế thì có sao! Cứ để cho mọi người xem tranh theo trình độ của mình, không áp cho nó một cái tên/ chủ đề nào cả là một hướng mở.<br />Trong phần bình luận, tôi rất đồng ý với bạn ở chỗ nếu muốn vẽ tung toé như Picasso thì trước tiên phải giỏi như Picasso đã! Đừng tưởng tranh trừu tượng là vẩy/ đắp/ trét màu lên vải bố. Nếu thế thì ta nhúng chân con vịt vào palette màu ròii cho nó giẫm lên vải có khi cũng thành tranh. Hì!<br />Tôi là hoạ sĩ, không giỏi về lý luận như bạn và vài bạn khác ở đây. Chỉ nói theo cái sự hiểu của tôi thế thôi!OMhttps://www.blogger.com/profile/13411510954077011177noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-26315897329347071432014-04-14T01:10:43.466+07:002014-04-14T01:10:43.466+07:00- Sự hiểu biết về hội họa của mình đã đứng sựng lạ...- Sự hiểu biết về hội họa của mình đã đứng sựng lại ở bậc tiểu học. Thật đấy. Qua nhà anh Kh K xem tranh tượng của những người danh tiếng, mình chỉ nhăm nhe nhìn vào...Thôi, nói ra mắc cỡ chết.<br />Chỉ tại vì mình luôn ham thích cái đẹp, người đẹp, những câu chuyện thú vị...nên lâu lâu mình đánh bạo còm một phát. Hì hì<br />- Câu chuyện ngộ nghĩnh quá, anh Kh K ạ. Dưng mà hay hết ý.Anonymoushttps://www.blogger.com/profile/05318863643238675897noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-19888748130999060782014-04-13T23:12:32.425+07:002014-04-13T23:12:32.425+07:00Vâng, chúc anh mạnh khỏe!Vâng, chúc anh mạnh khỏe!Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-77359892105417374192014-04-13T14:15:08.489+07:002014-04-13T14:15:08.489+07:00Thăm và chúc bạn buổi chiều chúa nhật thật vui vẻ ...Thăm và chúc bạn buổi chiều chúa nhật thật vui vẻ và an lành bãn nhé.Mẫnhttps://www.blogger.com/profile/17158226200611984291noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-74823330063456392772014-04-13T01:01:29.948+07:002014-04-13T01:01:29.948+07:00Tôi cũng vừa biết trang web này khoảng một tuần na...Tôi cũng vừa biết trang web này khoảng một tuần nay. Hì, trước mắt là chúc họ mọi điều tốt lành và chờ xem thôi. Với tư cách là một người khá thích đọc sách, hi vọng sẽ đọc được những tác phẩm hay từ trang web mới nàykhunghttps://www.blogger.com/profile/13364675289963731182noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-16423110999067891972014-04-12T23:58:49.827+07:002014-04-12T23:58:49.827+07:00À đây nữa, đoạn này được trưng bày ở phần chân của...À đây nữa, đoạn này được trưng bày ở phần chân của trang Văn Việt:<br /><br /><i>Văn đoàn độc lập Việt Nam là một tổ chức của xã hội dân sự, ái hữu nghề nghiệp, hoàn toàn độc lập đối với mọi hệ thống tổ chức và thiết chế trong và ngoài nước. Hoạt động của Văn đoàn độc lập Việt Nam nhằm vào những nhiệm vụ cụ thể sau đây:<br /><br />- Đoàn kết tương trợ giữa những người viết văn tiếng Việt trong và ngoài nước.<br />- Tạo điều kiện nâng cao về nghề nghiệp, thúc đẩy sáng tạo cá nhân, khuyến khích đổi mới trong sáng tác và nghiên cứu phê bình văn học và ngôn ngữ.<br />- Bảo vệ mọi quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng, hợp pháp của hội viên, đặc biệt là quyền tự do sáng tác và công bố tác phẩm, cũng như quyền tự do tiếp cận tác phẩm văn học của mọi người.</i><br /><br />Đấy nhé! Làm gì "ruồi" nào còn đất sống nữa cơ chứ? Nếu sau đây mà các nhà văn Việt Nam không có được những tác phẩm lớn, thì chỉ là do... Trời định mà thôi.Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-50074021720464619602014-04-12T21:38:58.219+07:002014-04-12T21:38:58.219+07:00Nhưng mà anh Khung K ạ, hình như đám "ruồi&qu...Nhưng mà anh Khung K ạ, hình như đám "ruồi" cản trở tự do văn chương của nước ta bấy lâu nay sắp bị đập chết hết rồi. Anh thử đọc và bình luận cái này nhé:<br /><br /><i>LỜI CHÀO VĂN VIỆT<br /><br />Bạn đọc, bạn viết thân mến!<br /><br />Thế là Văn Việt, trang web văn chương của Ban vận động Văn đoàn Độc lập Việt Nam, đã chào đời.<br /><br />Như tuyên bố của Ban vận động Văn đoàn Độc lập Việt Nam, Văn Việt ra đời “với mong muốn góp phần tích cực xây dựng và phát triển một nền văn học Việt Nam đích thực, nhân bản, dân chủ, hiện đại, hội nhập với thế giới, có thể đóng vai trò tiền phong đúng như nó phải có trong sự nghiệp phục hưng văn hóa, phục hưng dân tộc mà lịch sử đang đòi hỏi.” Slogan Văn Việt đã chỉ rõ: Vì một nền văn học Việt Nam đích thực, đó là mục tiêu của Văn Việt, ngoài ra không có mục tiêu nào khác. Năm 1987 trên báo Tuổi trẻ nhà thơ Nguyễn Duy đã nói: “Văn hóa cao và rộng hơn chính trị. Văn học không phải là cái đuôi chính trị, nhà văn không phải là cái đuôi của nhà chính trị. Nếu văn học là cái đuôi của chính trị thì ở thái cực nào cũng tầm thường như nhau.” Nhà văn luôn cần có trách nhiệm cao đối với mọi vấn đề của cuộc sống, không có bất cứ điều gì liên quan đến con người là xa lạ đối với chúng ta, nhưng chúng ta không dùng văn chương để hoạt động chính trị, không biến văn chương thành công cụ của chính trị, “dù ở thái cực nào”. Văn Việt quyết mãi đi theo ý hướng đó.<br /><br />Kể từ đây Văn Việt xin được làm bạn đường với bạn đọc, bạn viết tiếng Việt cả trong và ngoài nước. Văn Việt sẵn sàng đón nhận tác phẩm của tất cả mọi người với tiêu chí trước tiên và trên hết: văn chương phải hay. Nếu như trên Văn Việt còn có những trang văn không hay, đó là do Văn Việt còn yếu kém chứ không phải tiêu chí văn chương của Văn Việt thay đổi.<br /><br />Dẫu còn rất lâu chúng ta mới vươn tới tầm cao của văn chương nhân loại, nhưng văn chương Việt Nam là một bộ phận không rời của văn chương nhân loại, vì thế chúng ta không thể đi chệch hoặc đi ngược với văn chương nhân loại: văn học vì con người.<br /><br />Đường còn rất xa, còn lắm chông gai, nhưng Văn Việt quyết đi tới. Rất mong bạn đọc, bạn viết sát cánh bên Văn Việt để hướng đến một nền văn học Việt Nam đích thực, ước mong chung của chúng ta.<br /><br />Văn Việt</i>Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-71929845060167763412014-04-12T21:26:56.681+07:002014-04-12T21:26:56.681+07:00Giá Như Không Có Ruồi. Tôi cũng nhớ truyện ấy. Ha...Giá Như Không Có Ruồi. Tôi cũng nhớ truyện ấy. Ha ha ha...<br />Nền văn học VN <i>trong ngăn kéo</i> ư? Nghe cũng thật là hay! Tôi tin rằng những kẻ "khát" như Nguyễn Thanh Sơn đã lục lọi "ngăn kéo" mọi nhà từ khi có internet. Tôi còn chưa loại trừ được anh ta chính là nhà phê bình ẩn danh trên Blog Việt mà hiện nay đã "lặn" mất, bởi vì tư tưởng và hơi văn rất giống nhau, nếu họ không phải là một thì trình độ cũng ngang ngửa. Đó là một bạn đọc lý tưởng. Tôi chỉ vừa mới lên mạng được một tháng mà anh ta đã tìm thấy rồi. Chúng tôi hay "buôn dưa" cùng nhau. Có lần tôi đã đưa ra một nhận xét gì đó đụng chạm đến vấn đề tự do tư tưởng của các nhà văn và đụng phải "chỗ ngứa" của anh ta, nội dung trao đổi của chúng tôi rất giống với đoạn mà Thụy Khuê tóm tắt. Sau khi anh ta biến mất, tôi vào Gúc-Gồ gõ từ "Thiên Sứ" là tên tác phẩm mà anh ta chú ý nhắc tới, liền tìm thấy Nguyễn Thanh Sơn, sau đó tôi đăng trên blog hai tác phẩm của nhà phê bình này: "Phê bình văn học của tôi" và "Những điều kỳ diệu làm nên văn học". Tôi thích những người lãng mạn như thế. Nếu có tác phẩm văn học lớn trong những "ngăn kéo", tôi tin là không thể giấu được họ đâu.Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-76380255583178049012014-04-12T20:24:20.835+07:002014-04-12T20:24:20.835+07:00Tôi ko đọc trực tiếp bài của NTS nên thực sự ko dá...Tôi ko đọc trực tiếp bài của NTS nên thực sự ko dám chắc mình hiểu đúng ý ông. Tuy nhiên nếu như ông chê nhà văn bây giờ ko có tác phẩm lớn chả phải vì thiếu tự do thì tôi nghĩ ko phải ông ta ko có lí. Có một thời gian trước đây nhiều người lãng mạn tin rằng có một nền văn học VN <i>trong ngăn kéo</i>, chỉ đợi thời cơ là chúng được trình làng, và mọi người sẽ thấy những tác phẩm tầm cỡ Dr Jivago hay Một ngày trong đời Ivan Denisovich .. Hóa ra .. hình như ko có gì, vì từ khi có internet thì, đồng ý với NTS, nếu ai kẹt quá vẫn có thể public mà chả cần đến CIA phụ trợ như với Pasternak .. Những Di cảo của CLV, Đi tìm cái tôi đã mất của NK .. nổi tiếng ko ẳn vì văn chương mà vì những thứ khác ..<br /><br />Hì, đến đây lại nhớ một truyện ngắn của Aziz Nesin .. Giá Ko Có Ruồi ..khunghttps://www.blogger.com/profile/13364675289963731182noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-77194465817120212282014-04-12T19:24:18.565+07:002014-04-12T19:24:18.565+07:00Chắc anh có thể hài lòng là truyện ngắn này không ...Chắc anh có thể hài lòng là truyện ngắn này không giống... tiểu thuyết. Hì hì...Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-49528330973776342692014-04-12T15:00:35.413+07:002014-04-12T15:00:35.413+07:00bản thân truyện là một bức tranh rồi, chúc bạn vui...bản thân truyện là một bức tranh rồi, chúc bạn vui!BÌNH ĐỊA MỘC (Đỗ Thanh Toàn)https://www.blogger.com/profile/01248550013621749423noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-46395018272054833272014-04-12T02:13:39.857+07:002014-04-12T02:13:39.857+07:00Như vậy là không ai có lý do gì để phản đối vai tr...Như vậy là không ai có lý do gì để phản đối vai trò của giới văn nghệ sĩ. Tuy nhiên sự quyến rũ của danh vọng ấy cũng là nguy hiểm. Chả phải là ở Việt Nam hiện đang có rất nhiều nhà văn nhà thơ đang tự do viết đó sao? Cho nên Nguyễn Thanh Sơn nói bây giờ viết tự do lắm là có lý do của anh ta.<br /><br />Còn sự chưa thỏa đáng về tự do ngôn luận ở Việt Nam, khó tin là Nguyễn Thanh Sơn không biết. Có lẽ, mượn cách nói của anh, Nguyễn Thanh Sơn có ý nói rằng là con kiến thì cần gì thứ tự do của con chim chăng? Hình như Nguyễn Thanh Sơn đã cố tình chê bai các nhà văn Việt Nam một cách đầy cao ngạo, đọc vào bình luận ấy của anh ta thật khó chịu. Nhưng vì anh ta phê bình văn học cho anh ta, nên tôi chịu không thể phản bác.Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-36876573435461061292014-04-12T01:50:47.093+07:002014-04-12T01:50:47.093+07:001. "Sự sửa mình của xã hội luôn luôn dựa trên...1. <b>"Sự sửa mình của xã hội luôn luôn dựa trên văn nghệ sĩ".</b><br />Muốn bác bỏ bà rất dễ: chỉ cần chỉ ra một sự "sửa mình xã hội" nào đó mà ko hề dựa trên văn nghệ sĩ. <br /><br />Tôi thú thật chưa tìm ra một phản thí dụ nào như thế. <br /><br />Ai có sự nhạy bén để ngửi thấy một điều gì đấy chưa ổn trong xã hội đang sống nếu ko phải là những văn nghệ sĩ ? Muốn xã hội "sửa mình" để loại bỏ cái chưa ổn ấy chắc chắn cần một sự vận động lâu dài trong cộng đồng. Và ai làm công việc vận động ấy nếu ko phải là văn nghệ sĩ ? Văn nghệ sĩ vừa có công phát hiện, vừa có công vận động .. <br /><br />Về danh vọng của văn nghệ sĩ với xã hội thì Ở tây người ta lí luận thế này: khi các điều kiện đã chín muồi, thì nếu ko có A. Einstein sẽ có một người khác đưa ra thuyết tương đối. Nhưng nếu Beethoven ko viết Sonate Anh trăng thì ko ai có thể viết được nó.<br /><br />2. Tôi chưa được đọc bài của Nguyễn Thanh Sơn, nên ở đây giả thiết là Thụy Khuê tóm tắt chính xác ý của NTS, tức là:<br /><b>Còn ở trong nước, người viết cũng rất tự do, cứ việc viết rồi đăng trên Internet thì có ai cấm đâu, vậy mà cũng chẳng có tác phẩm hay. Ý Nguyễn Thanh Sơn muốn nói là bây giờ đã tự do lắm, chỉ tại không có ai viết ra hồn đó thôi. Tóm lại, theo Sơn, tự do là tại mình, mình sợ, mình tự kiểm duyệt cũng lỗi tại mình.</b><br /><br />Thiệt tình tôi ko hiểu nếu đúng như NTS nói là hiện nhà văn đã có tự do rồi thì vì sao họ còn sợ ? sợ cái gì cơ ? vì sao họ phải sợ thế ?<br /><br />Thật ra quan niệm thế nào là tự do ko hẳn đã giống nhau giữa mỗi người. Một con kiến có thể hoàn toàn cảm thấy tự do trong chiếc lồng nhôt con chim, nhưng con chim thì chắc là ko thấy thế.<br /><br />3. Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn, với NTS rằng nhà văn phải tự đòi hỏi ở mình trước. Maxim Gorki được ca ngợi là nhà văn lớn, là con chim báo bão của CM Nga vì ông đã tự đòi hỏi ở mình sự trung thực trong khi phản ánh đời sống xh Nga thời bấy giờ, dù sự trung thực ấy có đem lại cho ông sự tù đày. <br /><br />Hihi may là tôi ko phải nhà văn, nên ko có nhu cầu tự đòi hỏi mình phải phản ánh trung thực xã hội bây giờ .. sợ lắm :dkhunghttps://www.blogger.com/profile/13364675289963731182noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-26842419326040591962014-04-12T00:36:43.354+07:002014-04-12T00:36:43.354+07:00hì, ngôn ngữ còm chat: nch = nói chuyện, vd = vấn ...hì, ngôn ngữ còm chat: nch = nói chuyện, vd = vấn đề, ntn = như thế nào, ko = không v. v.. khunghttps://www.blogger.com/profile/13364675289963731182noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-21752639289521083992014-04-11T16:39:25.034+07:002014-04-11T16:39:25.034+07:00nch là ai vậy?nch là ai vậy?Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-52724459029999192972014-04-11T16:37:00.305+07:002014-04-11T16:37:00.305+07:00Tôi vẫn cho rằng những comment mới là phần thú vị ...Tôi vẫn cho rằng những comment mới là phần thú vị nhất trong blog của tôi.Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-79683635403490331622014-04-11T07:44:21.219+07:002014-04-11T07:44:21.219+07:00Quang Trần làm mình nhớ câu chuyện kể. Có lần tron...Quang Trần làm mình nhớ câu chuyện kể. Có lần trong một buổi tiệc, Einstein gặp Charlot, nói:<br /><br />- ông thật vĩ đại. Xem ông ai cũng hiểu<br /><br />Charlot đáp lại:<br /><br />- Ông cũng thật vĩ đại. Xem ông chả ai hiểu cái gì<br /><br />:dkhunghttps://www.blogger.com/profile/13364675289963731182noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-21256809843287674002014-04-11T07:37:08.743+07:002014-04-11T07:37:08.743+07:00sorry, là Nguyễn Thanh Sơn - hôm ấy vừa đọc xong l...sorry, là Nguyễn Thanh Sơn - hôm ấy vừa đọc xong loạt bài của Nguyễn Hoàng Đức nên nhớ nhầm.<br />Đang bận, tối ghé nch chơi về vd Ai Nữ vừa đề cập. Nó đụng đến cái nền, cái cốt lõi của chuyện viết lách rôi .. khunghttps://www.blogger.com/profile/13364675289963731182noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-16248259030763494302014-04-11T05:38:53.119+07:002014-04-11T05:38:53.119+07:00Rất hay , hay hơn cả là những comment! Rất hay , hay hơn cả là những comment! Hòn sỏihttps://www.blogger.com/profile/11667788637743750781noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-975134332057225652014-04-10T22:25:28.594+07:002014-04-10T22:25:28.594+07:00Quả thật tôi ít hiểu biết về hội họa, lĩnh vực này...Quả thật tôi ít hiểu biết về hội họa, lĩnh vực này tôi rất ngu. Tôi không xem tranh nhiều, nên cũng chưa biết là tôi có thật sự thích Picasso hay không nữa. Nếu tôi là họa sĩ, có vẻ phong cách lập thể không phù hợp với tôi. Nhưng Picasso là bài học đáng để suy nghĩ. Dù sao trước khi "đụng đâu vẽ nấy" thì có lẽ cũng nên tài ngang Picasso đã.Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-56104096709967759932014-04-10T22:16:59.147+07:002014-04-10T22:16:59.147+07:00"Sự sửa mình của xã hội luôn luôn dựa trên vă...<b>"Sự sửa mình của xã hội luôn luôn dựa trên văn nghệ sĩ".</b><br />Anh Khung K nghĩ thế nào về lời nói này của Thụy Khuê? Tôi thì nghĩ rằng văn nghệ sĩ có thể góp phần giúp xã hội sửa mình dựa trên việc chia sẻ bài học "sửa mình" của chính bản thân họ. Nhưng nói là xã hội luôn phải dựa trên văn nghệ sĩ để "sửa mình" thì có đúng mức không? Liệu giới văn nghệ sĩ có quá ảo tưởng về danh vọng?<br /><br />Tôi thấy Nguyễn Thanh Sơn đúng khi cho rằng nhà văn phải tự đòi hỏi ở mình trước. Nếu chính nhà văn không dám tự do từ trong tư tưởng, thì đòi tự do cho họ cũng chẳng ích gì.Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-65143312866211127712014-04-10T22:05:16.283+07:002014-04-10T22:05:16.283+07:00Lời Thụy Khuê (tiếp theo):
"Sự sửa mình của ...Lời Thụy Khuê (tiếp theo):<br /><br /><i>"Sự sửa mình của xã hội luôn luôn dựa trên văn nghệ sĩ: nước Mỹ tự sửa sự kỳ thị chủng tộc, nhờ những nhà văn, những đạo diễn điện ảnh kỳ tài đã vén màn lên trên sự kỳ thị chủng tộc, để người Mỹ tự soi, thấy xấu hổ mà sửa đổi đi.<br /><br />Đầu thế kỷ XX, người Pháp còn vô cùng kỳ thị với vấn đề đồng tính, André Gide đã viết những tác phẩm tuyệt vời về đồng tính, khiến ai đọc qua cũng phải đoạn tuyệt với ý tưởng kỳ thị đồng tính.<br /><br />Thập niên 40 thế kỷ XX, vấn đề nữ quyền còn chưa được đặt ra một cách hệ thống ở Âu châu, Simone de Beauvoir viết Deuxième sexe (Phái thứ nhì) làm chao đảo tinh thần những kẻ khinh đàn bà, khiến đọc xong, họ phải cúi đầu bái phục.<br /><br />Thập niên 90, sự kỳ thị bệnh Sida còn đang tung hoành trên thế giới, phim Philadelphia của Jonathan Demme với Tom Hanks (Oscar 1994), đã làm những người kỳ thị bệnh Sida phải thay đổi hoàn toàn thái độ của mình.<br /><br />Khi con người bị bắt buộc phải chấp nhận chế độ mình đang sống là hoàn hảo, không có gì phải sửa, thì mọi khía cạnh tiêu cực sẽ trở thành tích cực.<br /><br />Khi không có phê bình, thì chỉ còn sự tự mãn và thoái hoá.<br /><br />Ở nước ta ngày nay, có bao nhiêu vấn đề cần phải xem lại, cần phải khảo sát?<br /><br />Và bao nhiêu vấn đề nhà văn được tự do nói đến mặt trái của nó?<br /><br />- Chiến tranh ư? Chỉ có cuộc chiến thần thánh đánh Mỹ cứu nước, giải phóng dân tộc.<br /><br />- Lãnh tụ ư? Chỉ có một bác Hồ vĩ đại miên viễn.<br /><br />- Tham nhũng ư? Chỉ là trường hợp cá nhân, giới hạn trong hàng ngũ các con chiên ghẻ.<br /><br />- Dân chủ và Nhân quyền ư? Là địa hạt “nhậy cảm”, những người dám đòi hỏi công khai đã vào tù.<br /><br />- Báo chí ư? Nhà cầm quyền kiểm soát.<br /><br />- Muốn được in ư? Nhà văn có sẵn một quá khứ bưng bít và một hiện tại tốt đẹp dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng, làm khung.<br /><br />Đó là tự do chăng?<br /><br />Người viết nào cũng muốn cho đồng bào mình đọc. Nhưng nay, tác phẩm viết xong, phải gửi trên Internet, ở những mạng có thể sẽ bị tường lửa chặn, hỏi rằng còn mấy ai đọc?<br /><br />Một tác phẩm hay là xương máu của con người trong nhiều năm, viết rồi bị số phận như vậy, ai còn can đảm viết?<br /><br />Cuốn tiểu thuyết mới nhất của Nguyễn Bình Phương, rất có giá trị, đưa 5 nhà xuất bản đều lắc đầu, biết là hay mà họ không dám in. Nếu tự do tại sao họ lại không dám in?<br /><br />Viết, trước tiên là để cho đồng bào mình đọc, đồng bào mình tự soi mà sửa đổi những sai lầm của chính mình và của dân tộc mình, để tiến tới. Sách bán ra để nuôi sống tác giả. Sống bằng tác quyền là vinh dự của nhà văn. Bây giờ, tác phẩm phải đưa lên Internet, và nếu cần đã có tường lửa chận. Thế thì viết để làm gì?<br /><br />Hiện trạng văn học như tôi vừa nói, đã ít nhiều trả lời câu hỏi thứ nhì của Quỳnh Mai: Chị nghĩ thế nào về việc in ấn phát hành tác phẩm của một số tác giả hải ngoại, khi họ trở về thăm Việt Nam?<br /><br />Người viết nào cũng mong sách của mình được đồng bào đọc, đó là lý tưởng.<br /><br />Nhưng muốn được in ở trong nước, thì nhà văn hải ngoại phải trải qua cái cầu thanh lọc giống như các nhà văn trong nước, tức là phải tự tước quyền tự do tư tưởng của mình, tự cắt tay chân cho vừa cái khung “nhập gia tùy tục”. Đó cũng là một lựa chọn. Và phải trả giá khá đắt.<br /><br />Cách đây 55 năm, bao nhiêu trí thức văn nghệ sĩ trong phong trào NVGP đã đứng lên đòi hỏi quyền tự do sáng tác? Và họ đã phải trả giá cả cuộc đời còn lại.<br /><br />Bây giờ, để được in sách, bao nhiêu văn nghệ sĩ, đã từng vượt biển tìm tự do, nay quy về, chịu sự kiểm soát tư tưởng của nhà cầm quyền? Đó cũng là một lựa chọn. Nhưng ngược dòng."</i>Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-21382378591367757502014-04-10T22:03:30.811+07:002014-04-10T22:03:30.811+07:00" LQM: Tuy vậy, với cương vị là nhà phê bình ...<i>" LQM: Tuy vậy, với cương vị là nhà phê bình văn học, chắc chị vẫn theo dõi tình hình văn chương trong nước? Theo chị, có cởi mở hơn không? Chị nghĩ thế nào về việc in ấn phát hành tác phẩm của một số tác giả hải ngoại, khi họ trở về thăm Việt Nam?<br /><br /> TK: Mới đây Nguyễn Thanh Sơn có tuyên bố đại khái rằng: Ở hải ngoại có tự do mà các nhà văn cũng chẳng viết được gì. Còn ở trong nước, người viết cũng rất tự do, cứ việc viết rồi đăng trên Internet thì có ai cấm đâu, vậy mà cũng chẳng có tác phẩm hay. Ý Nguyễn Thanh Sơn muốn nói là bây giờ đã tự do lắm, chỉ tại không có ai viết ra hồn đó thôi. Tóm lại, theo Sơn, tự do là tại mình, mình sợ, mình tự kiểm duyệt cũng lỗi tại mình.<br /><br />Là người viết phê bình mà Nguyễn Thanh Sơn nói như vậy là chẳng hiểu gì về bản chất của hành động viết.<br /><br />Việc ở hải ngoại có tự do mà nhà văn không viết được, tôi đã nói rõ các lý do ở trên, ở đây chỉ nói về nhà văn trong nước.<br /><br />Viết là hành động “vén màn” (dévoiler, chữ của Sartre). Vén màn cho người đọc thấy những tình huống của cuộc sống. Vén màn cho thấy tình yêu, thấy xã hội, thấy lừa lọc, thấy khổ đau, thấy hạnh phúc, thấy chiến tranh, thấy hoà bình, thấy thủy chung, thấy phản bội, thấy tự do, thấy dân chủ, thấy nô lệ, thấy ngục tù, thấy sống, thấy chết… Con người tiến bộ là con người biết tự sửa mình. Xã hội tiên tiến là xã hội biết tự sửa mình."</i>Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-5191252701934412177.post-12140656437416506392014-04-10T22:01:31.691+07:002014-04-10T22:01:31.691+07:00"Tôi mới chỉ đọc lướt bài của NHĐ". Anh ...<i>"Tôi mới chỉ đọc lướt bài của NHĐ"</i>. Anh đang nói đến NHĐ nào thế nhỉ? Tôi giới thiệu bài của nhà phê bình Nguyễn Thanh Sơn kia mà!<br />Tôi nghĩ rằng tôi đồng cảm với Nguyễn Thanh Sơn rất nhiều. Không chỉ có những nhà phê bình ảo tưởng, mà dường như các nhà văn cũng có ảo tưởng rằng mình có thể nói thay cho ai đó, công khai sự thật cho ai đó, mà trong khi chắc gì họ đã biết được sự thật. Sự thật mà họ biết chỉ đúng với chính họ, chưa chắc đã đúng với người khác, chưa chắc người ta đã cần đến họ để biết đến sự thật. Chẳng nhẽ chỉ có mỗi nhà văn biết đến sự thật thôi sao?<br />Trên trang Văn Việt mới đây đăng bài "Câu chuyện văn học II", trong đó nhà phê bình văn học Thụy Khuê ở hải ngoại trả lời phỏng vấn của Lê Quỳnh Mai. Tôi trích một đoạn ở đây nhé:Ái Nữhttps://www.blogger.com/profile/15258085455518341326noreply@blogger.com