Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

Cú, Mèo và những người bạn (phần II chương "Hỗn mang")

II
Cú, Mèo và những người bạn
       
       Nội dung status trên Facebook của Katharine Bui vào ngày 24-4-2015:
       
       “Câu chuyện phức cảm uke giữa các dân tộc. Thứ nhất, hàng xóm bao giờ cũng ghét nhau, không có ngoại lệ. Như Việt ghét Trung, Trung ghét Nhật, Nhật ghét Hàn. Như Campuchia ghét Việt Nam, như Pháp ghét Đức ghét Anh và ngược lại :)). Thứ hai, nếu hai thằng ghét nhau gần gần ngang nhau thì còn đỡ, nhưng nếu trong hai thằng có một thằng mạnh hơn thì y như rằng thằng còn lại sẽ nghĩ quan hệ hai bên có vấn đề dù chưa chắc thằng kia nghĩ thế. Như dân Trung thì chả thấy Trung Việt có vấn đề gì nhưng dân Việt lúc nào cũng thấy. Như dân Việt éo bao giờ thấy Việt với Campuchia có vấn đề gì còn dân Campuchia lúc nào cũng hậm hực. Nói chung sống thế quá khổ các chế ạ :))”.
       
       Nội dung comment của Ái Nữ, nhân vật mới được Katharine Bui chấp nhận cho vào friends list trước đó vài giờ, cho status trên:
       
       “Tôi có một ông bạn già là thương gia xứ Sri Lanka, nhờ ông ấy mà tôi biết rằng người dân Sri Lanka yêu Trung Quốc, ghét Ấn Độ, hâm mộ Việt Nam. Ông ta du lịch nhiều nơi và đã đi qua cả ba nước ấy. Trước khi trở thành thương gia, ông ta làm việc cho văn phòng chính phủ. Khi trò chuyện qua mạng, chả bao giờ tôi nói chuyện về mối quan hệ Việt-Trung với lão sói già ấy. Nội dung câu chuyện của chúng tôi:
       
       Lão Sói Già: "Này Ainu, hãy mua giúp tôi mấy chiếc áo sơ mi cho tôi và đứa cháu nội của tôi bốn tuổi, tôi rất thích hàng may mặc của Việt Nam". Lão Sói Già nói thật, vì tôi biết đồ may mặc của Sri Lanka chẳng ra gì, căn cứ vào mấy thứ mà lão mang sang Việt Nam làm quà. Tuy nhiên lời yêu cầu tương tự có lẽ cũng được lão đặt ra cho những người bạn Trung Quốc của lão. Bấy giờ tôi đang ở ké shop quần áo của cô bạn mà tôi mới quen tại Sài Gòn hồi tháng Tám năm ngoái, nàng chỉ bán thời trang phụ nữ. Tôi bảo nàng: "Hãy tìm mua áo cho người bạn sành sỏi của chúng ta, nhớ đừng có mua nhầm hàng Trung Quốc đấy!" Tôi nhắc thế bởi vì trong shop của nàng, tôi bắt gặp những chiếc áo của Trung Quốc nhưng được cắt mác đi. "Vì bây giờ người ta đang ghét Tàu, có những người thấy mác Tàu họ sẽ không mua, nhưng mình vẫn nhập vì rõ ràng là nó đẹp và chất lượng hơn hàng chợ Việt Nam ngang giá". Nhân viên bán hàng của nàng nói thế.

        Dùng từ "sành sỏi" để nói về nàng là không đủ, vì nàng là một nghệ sĩ đích thực. Mặc dù chỉ chuyên bán hàng cho nữ giới, nhưng nàng vẫn kiếm được áo sơ mi nam giới chính hãng Việt Nam cho một ông già và một đứa trẻ bên Sri Lanka, vừa vặn, rẻ và đẹp. "We are very happy". Lão Sói Già nói thế, và gửi cho chúng tôi những tờ USD trong một phong bì chứa "greeting card". Lão đã nghiên cứu và thực hành chán chê cái mẹo giao dịch tài chính phi pháp ấy. Sri Lanka vẫn còn giống Việt Nam ở khó khăn này.
       
       Tôi bảo cô bạn: "Nếu Cú thành lập được một công ty thời trang, Cú sẽ có khách hàng khắp thế giới". Nàng nói: "Vậy lấy tên công ty là Hừng Đông nhé!" (Nhân tiện nói thêm rằng, trong lúc tôi gõ những dòng này thì nàng đang vui sướng ngao du bên đất nước mặt trời mọc, nàng thích bất cứ thứ gì đẹp đẽ liên quan đến họ). Tôi nghĩ đến một công ty bóng đèn phích nước và muốn cười phá lên: "Trời ơi đừng!" Nhưng ngay lúc ấy tôi chả dám cười cợt gì, vì nàng là lãnh đạo một công ty kia mà. Tôi chỉ khuyên nàng hãy tra trên Google bất cứ cái tên nào mà nàng nghĩ ra. Nàng đã tra và bối rối ghê gớm, tất cả những cái tên đẹp mà nàng nghĩ tới thì thiên hạ đã dùng hết cả rồi. Tôi thông cảm với nàng, vì ngôn ngữ của nàng là những bộ trang phục chứ không phải câu từ, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi nàng không biết cách gọi tên công ty của chính mình, một công ty không giống ai. Với tư cách là khách hàng, tôi tuyên bố với nàng một câu xanh rờn: "Mặc kệ cho Cú đặt tên hay ho gì đi nữa, mình cũng vẫn gọi nó là công ty thời trang "Cú và Mèo" (Owl & Cat)". Nàng tròn xoe mắt kinh ngạc, đồng thời tỏ ra bất mãn với thái độ "độc tài" của tôi, khi thấy tôi không chỉ nói mà còn lựa dùng những chiếc áo trong shop mà tôi thấy phù hợp để quảng bá cho công ty "Cú và Mèo".
       
       Nhưng rồi nàng không tìm ra được cái tên nào làm cho những người bạn của nàng tán thưởng, họ chỉ ưng cách gọi của tôi. Dù sao tôi cũng không sáng tạo gì khi đặt ra cái tên ấy, tôi chỉ gọi tên những gì tôi nhìn thấy, mèo và cú là những con vật luôn xuất hiện trong shop thời trang của nàng, chúng hiện diện trên những chiếc áo và những chiếc dây đeo cổ, cú xuất hiện nhiều hơn trên mặt dây đeo, còn mèo thì xuất hiện nhiều hơn trên áo. Hai con vật ấy đã luôn song hành bên nàng. Nàng không thích mình giống mèo đâu, nếu nàng phụng phịu nói “hôm nay em giống con mèo” thì tức là nàng ra ý không hài lòng về bộ dạng bên ngoài của nàng mà nàng nghĩ rằng nhìn rất lôi thôi, do nàng vừa phải làm việc vất vả. Nhưng nếu tôi ngắm nhìn nàng và khen rằng trông nàng giống một con cú xinh đẹp thì nàng lim dim mắt mơ màng mà không cãi. Trên giấy tờ và như người ta vẫn gọi thì tên nàng là Tú, một cái tên đẹp. Nhưng đứa trẻ mà nàng rất yêu thích không phát âm tên nàng như thế, nó gọi: “Cô Cú ơi, cô Cú!” Bọn trẻ luôn là những nhà tiên tri sáng suốt. Nàng sẽ xuất hiện trong tiểu thuyết với tên Cú Trắng, ấy là vì vẻ xinh đẹp ngây thơ của nàng rất giống với con chim cú trong clip có con cú màu trắng và con mèo màu đen gây sốt trên Youtube. Khi tôi chỉ cho nàng xem clip ấy, nàng lẩm bẩm: “Mèo đen đạt đến sự hoàn hảo của giống mèo”. Khi nghĩ như vậy, nàng Cú Trắng không nhớ rằng mèo đen không phải là biểu tượng cho sự may mắn, nàng mới chỉ biết chim cú là biểu tượng của sự minh triết và luôn được ưa chuộng trên xứ sở hoa anh đào. Có lẽ kiếp trước nàng là người Nhật Bản, nàng có rất nhiều điều phù hợp với họ. Người Nhật luôn đón chào nàng với tràn ngập niềm vui, như thể nàng là một trong những hiện thân của Thái Dương Thần Nữ.
       
       Không biết rồi nàng Cú Trắng sẽ tìm thấy chàng Mèo Đen hoàn hảo của nàng ở Nhật Bản hay ở đâu khác, nhưng trong nhà nàng đang chứa chấp Mèo Ainu, một kẻ liên quan đến những đầu mối của mọi rắc rối. Mèo Ainu đang ngồi đó nghịch một cuộn len, nó bày trò để cho gã Thiên Lương, một dịch giả đang bình luận liên thiên trên Facebook về ngôn ngữ và triết học, phải rơi vào tấm lưới của tiểu thuyết trường thiên mang tên “Ngày Tận Thế Huyền Bí”, song hành cùng các triết gia vô danh theo cách mà gã không thể nào ngờ tới.
       
       Sự thật thì vào thời điểm này, lão Sói Già chưa trả được hết tiền mua áo sơ mi cho Mèo Ainu và Cú Trắng. Những lời kể về giao dịch ở trên do “văn chương hóa” mà thành như thế, còn trên thực tế thì lão Sói Già đưa ra hai đơn đặt hàng liên tiếp, lần đầu mua cho lão, lần sau mới đến lượt đứa cháu trai. Nàng Cú Trắng có một tài năng thiên bẩm là những ai được sở hữu sản phẩm thời trang thông qua tay nàng đều rất vui và họ luôn muốn được mua thêm. Lão Sói Già chưa thể thanh toán được đơn hàng lần hai, nguyên nhân đơn giản là Cú Trắng và Mèo Ainu không còn ở địa chỉ cũ, Cú Trắng thì ở bên Nhật, Mèo Ainu thì nói rằng nó chưa biết những ngày sắp tới sẽ ở đâu, vì thế không ai sẵn sàng nhận “greeting card” của lão. Tình thế này khiến một kẻ cầu toàn luôn coi trọng uy tín như Sói Già không an tâm và lão luôn sốt ruột ngóng đợi tin tức. Từ ngày biết Mèo Ainu đến nay, câu hỏi thường trực mà Sói Già dành cho nó là: “Cô đang ở đâu? Cô làm gì để kiếm sống?” Và lần nào Sói Già cũng thất vọng khi biết rằng Mèo Ainu vẫn sống lang thang, chỉ ăn nhờ ở cậy mà không làm nghề gì tử tế. Thật không dễ chịu cho Sói Già nếu một kẻ oai hùng như lão phải dự phần trách nhiệm vào những rắc rối về tài chính của Mèo Ainu. Lão Sói Già luôn tin rằng lão là một triết gia khi nắm được mọi quy luật của kinh doanh cũng như đời sống, nhưng Mèo Ainu chả quan tâm gì mấy đến những lý thuyết của lão già thất thập.
       
       Katharine Bui: “Nếu em vinh dự được vào tiểu thuyết, xin hãy gọi em là Gấu Trúc :))”.
       
       Ái Nữ: “A ha, Gấu Trúc, một nhân vật từng nổi tiếng trong phim hoạt hình "Công phu Gấu Trúc" và cuốn truyện tranh "Tiệm cà phê Gấu Trắng".

*
       Đoạn phía trên được Katharine Bui và Ái Nữ xuất bản trên Facebook cách đây một năm, khi mà tiểu thuyết “Ngày Tận Thế Huyền Bí” khởi đầu chưa đầy một tháng. Cho đến giờ phút này, Gấu Trúc là nhân vật duy nhất tự chọn tên cho mình trong tiểu thuyết. Được biết Gấu Trúc rất say mê bọn mèo, lại còn mê đến phát cuồng, nên Mèo Ainu hỏi cô: “Có những điểm chung nào giữa Gấu Trúc và Mèo ấy nhỉ?” Câu trả lời của Gấu Trúc: “Thích leo lên cây, quay mông vào cuộc đời và... ngủ”.
       
       Chúng ta chẳng nên mong chờ gì ở nhân vật Gấu Trúc một phát biểu nghiêm túc trên trang Facebook của riêng cô, bởi vì câu nghiêm chỉnh nhất của cô mà tôi nhìn thấy như sau: “Thực ra em đã từng nghĩ liệu có nên phát động cuộc cách mạng ngủ. Ngủ là hành vi mang tính lương thiện cao nhất cuộc đời này. Nếu ai cũng dành năng lượng thừa của đời mình cho việc ngủ (và mơ những giấc mơ đẹp, maybe) thì chắc thế giới đã hòa bình”.
       
       Cuộc cách mạng ngủ đó vẫn chỉ là giấc mơ đẹp của Gấu Trúc, vì nhiều lần cô phàn nàn về sức ép của bài vở học tập và công việc, hình như cô là một phóng viên. Chắc chắn rằng cô không phải kẻ “ngủ mơ” giữa cuộc đời. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Katharine Bui trên Facebook chính là qua các comment trên trang của Thiên Lương, ở đó cô luôn được hâm mộ với kiến thức sâu rộng và khả năng biện luận sắc sảo của mình, đến nỗi tôi tin rằng Khỉ Điên có thể unfriend tất cả mọi người nhưng sẽ chừa lại Gấu Trúc. Vì thế tôi rất bất ngờ sau một lần tình cờ phát hiện ra Thiên Lương không còn trong friend list của Katharine, mà không thể biết rằng trong hai nhân vật ấy thì ai đã unfriend ai. Tôi không hỏi Gấu Trúc chi tiết nhỏ nhặt ấy, vì chúng tôi rất ít trao đổi trò chuyện. Comment dài kỷ lục chứa cả một đoạn truyện như ở trên mà tôi đặt dưới status của cô là trường hợp đặc biệt và duy nhất. Tuy nhiên ai cũng dễ bị hoa mắt, kể cả những người cẩn thận. Điều bất ngờ kia chẳng có gì bất ngờ: tôi quên rằng tôi không thể nhìn thấy nick Thiên Lương ở bất cứ đâu trên Facebook, vì Khỉ Điên đã block tôi. Katharine hẳn vẫn là friend của Thiên Lương, vì tôi đoán tính cô giống tôi, chẳng bao giờ unfriend hay block kẻ khác vì những bất đồng lặt vặt. 
       
       Đến giờ này tôi cũng chỉ biết Gấu Trúc như trong ảnh là một cô gái trẻ có thân hình mảnh dẻ, gương mặt trái xoan và đôi mắt rất sắc rất sáng. Tôi không muốn biên tập sửa chữa status nói trên của cô, để bạn đọc có thể hình dung ra phần nào phong cách của Gấu Trúc khi ở trên mạng, chứ thật tình tôi không biết “uke” có nghĩa là gì, từ “éo” có phải là một từ bị viết thiếu phụ âm không, từ “chế” có nguồn gốc nào và mang sắc thái ra sao. Việc viết tiếng Việt và tiếng Anh lẫn lộn thì không tránh khỏi đã trở thành trào lưu không chỉ của riêng giới trẻ. Có lần Gấu Trúc đăng lên một bức ảnh của cô hồi còn bé, và phàn nàn rằng không hiểu cô đã phát triển theo cách nào mà nhìn hình ảnh bản thân mình hiện tại cô thấy có cái gì đó cứ… sai sai. Nhưng hình như “sai sai” đã trở thành mốt, có lẽ Gấu Trúc sẽ cảm thấy mình thật dị hợm nếu một ngày bỗng nhiên cô lại đăng lên Facebook những câu chữ chỉnh tề và trau chuốt. Cô chẳng theo đuôi các nhà đấu tranh dân chủ bàn về chính trị xã hội đâu. Như cái status về “phức cảm uke giữa các dân tộc” là trường hợp hiếm hoi. Đề tài thường trực của Gấu Trúc là các nhân vật “hot girl”, “hot boy” trong xã hội hoặc trong phim, với các thói xấu hay các trò làm đỏm của họ. Gấu Trúc thạo tiếng Trung Quốc và thường xuyên theo dõi giới showbiz của nước ấy. Gần đây cô đi Trung Quốc một chuyến khá dài, đăng lên mạng nhiều ảnh phong cảnh đẹp, có những nơi từng được nhắc đến trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung.

*
       Như vậy là vào những ngày này năm ngoái, Cú Trắng đang ngao du trên đất nước mặt trời mọc. Bên đó có Kanamaru Shinya, chàng Mèo Đen hoàn hảo của nàng, mặc dù nàng chẳng chịu thừa nhận sự hoàn hảo ấy. Và có những người khác nữa.
       
       Câu chuyện về công ty “Cú và Mèo” thì phải được kể riêng bằng cả một cuốn tiểu thuyết, chứ không phải chỉ gọn lỏn như trong một comment ngẫu hứng của Mèo Ainu. Nhưng chẳng cần vội gì, vì công việc của Cú Trắng vẫn chỉ đang ở giai đoạn khởi đầu mà thôi. Nhãn hiệu “Owl & Cat” êm ả đi vào thị trường, mặc dù chưa có những thiết kế đặc sắc nổi bật, nhưng cũng giúp cho Cú Trắng dần dần đẩy lùi được hàng kém chất lượng và hàng Trung Quốc trong những gian bán quần áo của nàng.
       
       Hẳn là có một ý nghĩa nào đó nếu bạn đọc nhớ ra rằng hình ảnh cú và mèo đã xuất hiện ngay từ chương đầu tiên của “Ngày Tận Thế Huyền Bí”. Lời mở đầu tiểu thuyết được viết vào lúc nàng Cú Trắng và anh Gấu Sọc loay hoay cắt vải để may cờ cứu hộ. Cú Trắng nhận được đơn đặt hàng may cờ cứu hộ biển vào đúng thời điểm ấy. Nghề may không phải là chuyên môn của Gấu Sọc, anh là một chuyên gia về các thiết bị âm thanh, nhưng Cú Trắng có thể hò hét sai bảo anh mọi việc, có lẽ bởi từ trong tiền kiếp anh đã mắc nợ nàng, và kiếp này vẫn còn tiếp tục nợ thêm. Còn chương nhất của tiểu thuyết thì được hoàn thành và xuất bản vào đúng hôm Cú Trắng chuyển nhà, mặc cho những người dọn đồ thu vén khuân vác ầm ầm. Khi Mèo Ainu vừa bấm vào nút “public” thì Gấu Sọc đã ra hiệu cho nó đến lúc lên đường. Gấu Sọc điều hành toàn bộ công việc vận chuyển này, và Mèo Ainu được chở đi cùng những con cú bằng sứ, vốn là những vật trang trí cho một quán cà phê mà Cú Trắng và Gấu Sọc đã cùng nhau gây dựng, đã sập tiệm nhưng Gấu Sọc vẫn mơ ước có thể mở lại vào một ngày nào đó.
       
       Tuy nhiên, căn nhà thuê sau đó không ở được lâu, chỉ đủ thời gian trì hoãn cho Cú Trắng đi Nhật, cho Mèo Ainu xuất bản thêm một chương tiểu thuyết và viết cái comment dài ngoẵng cho status của Gấu Trúc. Đó cũng là thời gian mà ông già Liyanage Abeysinghe giục giã yêu cầu cung cấp địa chỉ cho ông gửi thanh toán tiền mua áo sơ mi nhưng không được đáp ứng.

*
       Cũng thời gian đó, công ty Nhã Nam mở cuộc hội thảo trao đổi về việc sửa bản dịch “Lolita”. Tôi muốn có một bản dịch “Lolita” của Thiên Lương, kẻ bỏ bom vào làng dịch thuật và vẫn còn đang tiếp tục gào réo về đủ loại chủ đề trên mạng, vì thế nên đã gửi yêu cầu đến anh ta qua tin nhắn trên Facebook. Anh ta rất lịch sự trong cuộc trao đổi này, sau khi có số điện thoại của tôi thì anh ta dặn tôi chờ người liên lạc. Rồi có một số điện thoại nhắn tin đến, thống nhất với tôi về thời gian, địa điểm và số tiền để mua sách. Người này chỉ nhận tin nhắn chứ dứt khoát không nghe máy. Khi tôi bắt xe đến địa điểm được hẹn thì mới biết đó là địa chỉ tòa soạn báo Tuổi Trẻ. Tôi gọi điện và lại nhận được tin nhắn dặn chờ ngoài cổng, cho đến lúc đó tôi không hề biết người hẹn với tôi là đàn ông hay đàn bà. Rồi người giao sách xuất hiện.
       
       Đó là một phụ nữ trẻ trung với bộ âu phục bó sát hợp thời trang, mái tóc ngắn uốn loăn xoăn phù hợp với gương mặt xinh đẹp trang điểm trông rất tây, hợp với chiều cao của cô cũng như người tây. Cách giao tiếp của cô có lẽ cũng giống tây nữa, rất kiệm lời, trao đổi thông tin vừa đủ và không hề tỏ ra cởi mở nồng nhiệt, như sợ người ta bắt chuyện thêm với mình. Tôi có ấn tượng tốt với điều đó và cho rằng như thế là thông minh khi một người giống tây phòng tránh thói “buôn dưa lê” vô bổ của người Việt Nam.
       
       Vì tôi chỉ có duy nhất một tờ tiền chẵn mệnh giá lớn hơn giá cuốn sách nên chúng tôi phải nhờ người đổi tiền. Trong lúc chờ đợi, cô gái tránh nói chuyện với tôi bằng cách quay sang hỏi người bảo vệ gác cổng về một chú mèo con màu vàng tình cờ đã xuất hiện ở đó mà mọi khi chưa từng thấy, rồi khen nó thật đáng yêu và xinh xắn. Con mèo vàng này trông giống hệt như con mèo mà Ngài Cú Thông Thái đã đăng hình lên Facebook kèm theo câu phàn nàn về chuyện “bán mình”. Cuốn sách chờ đợi tôi thì nằm trong chiếc túi bằng vải trắng rất đẹp và tinh tế, được cô gái khoác trên vai và kẹp vào nách. Khi cuốn sách rời khỏi chiếc túi để chuyển sang tay tôi, nó hiện ra với bìa màu xanh thẫm và chữ trên bìa màu nhũ vàng, kích thước nhỏ nhắn gọn ghẽ, thích hợp cho những chiếc túi xách nhỏ của phụ nữ. Sách của nhà xuất bản Andi, in lần thứ tám, không rõ số lượng xuất bản.
       
       Nhiều người bực tức với Thiên Lương, nhưng tôi thì rất hài lòng vì anh ta đã gửi đến tôi cuốn sách qua một cô gái đẹp, trong một cái túi vải đẹp và trước sự chứng kiến của một chú mèo con cũng đẹp. Mèo và phụ nữ luôn làm tôi đẹp lòng, mặc dù không hiểu tại sao tôi chỉ mua một cuốn sách mà giống như mua hàng quốc cấm vậy.

*
       Những ngày này năm nay, Cú Trắng lại đang ngao du bên Nhật, nàng bay sang đó đã hơn một tuần rồi.
       
       Nhân vật Thiên Lương thì vẫn như mọi khi, bị nhiều người bực tức và tuyên bố block anh ta. Tháng Tư năm nay thì không phải vì chuyện “Lolita” mà vì chuyện… cá chết. Lần này thì đúng là cá thối thật, theo nghĩa đen. Không rõ nguyên nhân gì mà bỗng nhiên cá biển chết đồng loạt tấp vào bờ dọc bốn tỉnh miền Trung, từ Hà Tĩnh đến Đà Nẵng. Dân tình hoang mang, ngư dân không thể bán cá vì có nghi vấn cá chết do bị nhiễm độc. Khu liên hợp Formosa ở Vũng Áng, Hà Tĩnh bị nghi ngờ là thủ phạm với ống xả thải ngầm dưới đáy biển. Cộng đồng mạng khui ra hồ sơ của Formosa, một tập đoàn của Đài Loan đã có hoạt động sản xuất gây ô nhiễm môi trường ở nhiều nơi trên thế giới, đến nỗi đã đoạt giải “Hành Tinh Đen” năm 2009.
       
       Giống như trước bất cứ sự kiện nóng hổi nào, cộng đồng mạng lại vừa đoàn kết vừa chia rẽ.
       
       Gấu Trúc đang ở Trung Quốc chưa về. Cô thật tài khi vẫn lên được Facebook như thường, vì nghe nói bên đó Facebook và Google đều bị cấm cửa cho nên không thể vượt tường lửa một cách dễ dàng. Vụ cá chết và Formosa nghiêm trọng tới mức ảnh hưởng đến đề tài status của Gấu Trúc. Chẳng là có gã “dư luận viên” nào đấy “phồng mồm trợn má” đụng vào giới của cô:
       
       “Từ nay trước khi đặt bút ký các dự án hợp tác đầu tư có yếu tố quốc tế, nên chăng lôi cả ông trưởng ban tuyên giáo lẫn bộ trưởng truyền thông vào cuộc. Mấy ông tứ trụ mở mồm ra là tạo mọi điều kiện, rải thảm đỏ này nọ, trong khi dàn báo chí của hai ông kễnh kia thả tay tấn công người ta không thương tiếc.”
       
       Gấu Trúc share về trang mình kèm bình luận:
       
       “Ế hế bác nói đúng quá cho em vỗ tay hai cái. Thực ra trên trung ương người ta vẫn quán triệt đấy ạ, lều báo bọn em thuộc về bên văn hóa xã hội là cái bên mà chỉ có bị thất sủng không lên chức nổi nữa người ta mới đẩy sang =))))) But nhiều đứa ở đời không biết mình là ai lắm, kiểu sống nhơn nhơn trong lãnh cung lâu ngày không ai sờ đến thì lại quen cứ nghĩ mình có tí quyền lực nho nhỏ cơ. Ờ thì sống chết có số cả :))”
       
       Miệng lưỡi của Katharine thật độc địa, mà lại là mỉa mai chính mình. “Quyền lực thứ tư” của báo chí ở Việt Nam hiện tại được xem như chuyện khôi hài, khi mà các báo hàng tuần đều có một ngày phải họp “giao ban” với ban tuyên giáo để chịu nghe kiểm điểm và nhận “ý đảng” mà viết bài sao cho hợp với “lòng dân”. Cái vòng kim cô đó nhiều phen khiến họ đau đớn, nhiều tổng biên tập bị thay giữa chừng vì tờ báo có những bài “vượt rào”. Họ lâm vào tình thế bị kẹt giữa hai tảng đá, hoặc là làm kẻ ăn cháo đái bát, hoặc là làm kẻ hèn.

*
       Giờ là mùa hè. Vẫn tháng Tư.
      Tôi vẫn liên lạc được với Mohammed. Anh nói cuộc sống ở đó thực sự là địa ngục, mẹ và các anh em trai của anh vẫn kẹt trong vùng nguy hiểm.
       So với Mohammed thì tôi đang ở thiên đường.
     Cầu cho anh có thể thoát khỏi địa ngục đó. Cầu cho tôi không làm đổ vỡ thiên đường.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét