Đây
không phải là một bài viết độc lập, mà là comment trao đổi với tác giả một bài
viết trên báo NCTG, trao đổi này thực hiện trên facebook vào cuối năm ngoái. Lý
do tôi đăng lại comment này ở đây là vì vài ngày qua trong những dư luận xung
quanh một vụ án đặc biệt thu hút sự quan tâm của công chúng, có những người
trong khi bày tỏ sự thông cảm với nhân vật đã quá đà khi cho rằng bán dâm chẳng
qua cũng là một nghề như bao nghề khác, những người coi khinh nó chỉ là đạo đức
giả. Điều đáng nói là số người đó không ít như tôi muốn hình dung, hơn nữa họ
còn có những đại diện “nặng ký”, giống như tác giả bài viết “Nghĩ về gái bán hoa”
đăng báo cách đây nửa năm vốn là một nữ giảng viên đại học. Comment của tôi
không nhận được hồi đáp dù tích cực hay tiêu cực, nhưng tôi xem sự im lặng cũng
là một cách trả lời, mặc dù tôi không chắc là tôi có thể đọc được câu trả lời ấy.
Chuyện đã qua nên tôi không có ý định tiếp tục đối thoại với tác giả bài viết nữa,
chỉ là những mắc mớ này vẫn còn đó, vẫn hiển hiện và không biết đến bao lâu,
khi trên mạng xã hội vẫn rất nhiều người “tân tiến” cho rằng “không thể và không
nên kỳ thị con người qua nghề nghiệp” mà với họ bán dâm là một nghề nghiệp bình
đẳng với những nghề nghiệp khác. Và không ít những người “đạo đức” coi khinh
nghề bán dâm nhưng không hiểu sâu xa mà đơn giản là vì họ không lâm vào hoàn cảnh
đó. Đau xót là trong xã hội này, người bán dâm bị coi khinh nhưng những
kẻ mua dâm lại vẫn được xem là tử tế nếu “ăn bánh” mà trả tiền “sòng phẳng”
không quỵt.
26-6-2017
H.A
ngay từ đầu đã tự nhận mình là "cực kỳ thiếu thực tế" trong chuyện
này, đồng thời có tính "nghĩ sao nói vậy". Ở comment phía trên, tác
giả bài viết tiếp tục khẳng định mình "không
tin việc làm gái bao hay mãi dâm có gì liên quan đến nhân phẩm". Qua
đó tôi thấy H.A mơ hồ cả về tư cách của gái bán dâm cũng như mơ hồ về khái niệm
"nhân phẩm". Liệu đó có phải là hậu quả của việc sống quá lâu trong một
xã hội mà cứ "thuận mua vừa bán" là coi như đã "chơi đẹp"
và "tử tế là một sự tế nhị có đi có lại" (lời một nhân vật trong phim
"Chuyện tử tế")? Người ta đánh mất ý thức về nhân phẩm, nên không còn
hiểu được "nhân phẩm" là gì nữa. Khi viết comment này tôi rất buồn.
Tôi sợ rằng tôi không đủ sức làm cho H.A hiểu được những gì tôi muốn trao đổi.