Mấy hôm vừa rồi trên mạng xã hội loan truyền một mẩu video trong đó thượng tá công an (về hưu), tiến sĩ Đoàn Văn Báu dạy đứa con gái nhỏ vài điều liên quan đến thầy tu Minh Tuệ. Đa số quần chúng nhân dân nhiệt liệt hoan hô ông, nhưng một số thì ngơ ngác: “Gì thế nhỉ? Ông Báu dạy con nói dối à?”
Gỡ băng lời dạy con của ông Đoàn Văn Báu:
“- Con biết thầy Minh Tuệ không?
- Biết.
- Thầy ấy là người như thế nào?
- Rất hiền và tốt bụng.
- Sau này con PHẢI KỂ cho con của con nghe rằng gia đình mình đã được chứng kiến một vị chân tu, đó là thầy Minh Tuệ.
- OK.
- Và thầy ấy được tất cả người dân Việt Nam và nhiều người trên thế giới kính phục, mến mộ. Con biết không?
- Biết.
- Ừ! Và con KHÔNG ĐƯỢC KỂ với con của con là có những người ghét thầy ấy, có những người hại thầy ấy. Con nhớ không?
- Dạ.
- Nhớ nha!”
Lời dạy này được ghi âm và đưa lên mạng xã hội. Ít nhất có đến 80% số người khen ngợi ông Báu đã dạy con rất tốt và rất thiện lương. Đây là theo tôi quan sát, hình dung và đồng thời nghĩ đến “quy luật 80%-20%” trong lời của cư sĩ Hoàng Quý Sơn về tỉ lệ những người “dễ dãi” và những người “khó tính”. “Dễ dãi” và “khó tính” là từ tôi dùng thay thế cho những từ khó nghe của ông Hoàng Quý Sơn.