Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Chương 4 - Cuộn len của Thượng Đế

        
       "Tôi không là ai, chỉ là một ngọn gió không hương không sắc, lang thang vô định, nhưng lại muốn thấu qua cõi lòng của mọi con người mà nó có thể chạm đến, để được thấm đượm sắc hương của những tâm hồn ấy. Bạn băn khoăn tự hỏi tôi là ai, mà không biết rằng tôi đang ở trong bạn đó.
       Tôi không là ai, chỉ là hơi thở nhẹ vô tình mà bạn không kịp nhận ra, để sau đó bạn bối rối không hiểu điều gì vừa qua đi mất.
       Tôi không là ai, chỉ là sự im lặng sâu thẳm mà từng ngày vẫn trú ẩn trong tim bạn.
       Như muối trong đại dương, như cát trong sa mạc, như sự tất nhiên trong chuyện tình cờ".
*
*       *
       Đúng vào ngày Cá tháng Tư năm 2010, tôi chuyển đến thành phố Vĩnh Yên. Không ngờ ở tỉnh lỵ này, tôi có cơ hội được học ở một trung tâm Anh ngữ do giáo viên nước ngoài giảng dạy hầu như toàn bộ. Họ tốt hơn nhiều so với những trung tâm ngoại ngữ ở Hà Nội mà tôi biết trước đó vài năm. Ocean International Language, nằm ở số Mười Ba đường Nguyễn Tất Thành.
       Đó là con đường vành đai mới của Vĩnh Yên, tôi đã thất bại khi tìm số Mười Ba từ hai đầu của nó, và bắt buộc phải gọi điện thoại đến trung tâm Ocean Language để nhận được chỉ dẫn. Tôi không phàn nàn gì, vì số Mười Ba luôn đứng ở những vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi.

       Tôi sinh ngày Mười Ba âm lịch. Khi vào đại học, tôi luôn đứng số Mười Ba trong danh sách, đồng thời là số báo danh của tôi cho mọi kỳ kiểm tra và thi cử. Tôi thấy rất công bằng khi mình mang con số mà nhiều người ghét và kiêng kỵ do họ tin rằng nó không may mắn. Tôi ghét những điều kiêng kỵ và không tin chuyện may rủi. Số điện thoại di động đầu tiên của tôi có đuôi là Mười Ba do tôi nhìn thấy nó trong đống sim mà họ đưa tôi chọn. Không những thế, khi tôi rời khỏi thị xã Phúc Yên để chuyển đến Vĩnh Yên, con ngõ mà tôi từng ở đã chuyển từ số Một sang số Mười Ba kèm theo sự đổi tên của con đường.
       Khi đến trung tâm Ocean International Language ở số Mười Ba đường Nguyễn Tất Thành, tôi hài lòng nhìn thấy nó có màu xanh, màu của trời và biển. Trung tâm này của Singapore, giáo viên hầu hết là người Philipin, còn chịu trách nhiệm quản lý là một người Việt Nam. Ở Ocean Language mỗi người đều phải dùng một cái tên tiếng Anh. Người quản lý là Mr. Wind. Tên tiếng Việt của anh ta không hề mang nghĩa tương tự. Như vậy là anh ta thích Gió. Ở đó, họ gọi tôi là Victoria.
*
       Liên quan đến cái trung tâm có màu xanh của trời và biển mà tôi vừa kể trên, bằng cách rời khỏi nó trong một đêm mưa mùa hè, tôi đã gặp một chuyện mà cả đời tôi không sao quên được. Từ khi biết có Thượng Đế, đó là lần đầu tiên tôi phán xét Ngài.
       Đêm mưa đó xảy ra vào mùa hè năm 2010, nếu như không phải ở một tỉnh lỵ mà là ở thủ đô thì ắt hẳn nó đã phải làm xôn xao tất cả các tờ báo. Thành phố nhỏ bỗng chốc ngập mênh mông như đại dương, mà nó lại như thế đúng vào lúc tôi vừa rời trung tâm Ocean Language sau buổi học tối.
       Người ta đều nói đó là điều chưa từng xảy ra nơi đây, tất cả những người đi đường đều vội vã nháo nhào, chiếc xe bốn chín phân khối dễ chết máy của tôi cũng nháo nhào tìm một ngả đường để chạy thoát về khu tập thể của bệnh viện y học cổ truyền Vĩnh Phúc. Không còn ngả đường nào như thế, tôi chỉ còn một lựa chọn là chạy về trục đường chính đông người để đảm bảo rằng mình không bị nước lũ cuốn đi. Chiếc xe ốm yếu của tôi không cần phải mặc cảm, bởi vì tất cả các xe phân khối lớn đều đã chết máy trong dòng nước. Điều tất yếu xảy ra như trong mọi kịch bản tương tự, tôi đứng ngoài hiên một hiệu sửa xe kiên nhẫn chờ đến lượt mình.
       Kịch bản thắt nút ở chỗ: người sửa xe tuyên bố rằng ông ta không còn đủ sức gắng gượng nổi và bắt buộc phải đi ngủ, những xe chưa sửa sẽ được ông ta dắt vào nhà chờ đến sáng mai giải quyết. Tôi không thể tự “cởi nút” bằng cách đi bộ về phòng mình chỉ cách đó hơn một cây số, vì nếu làm thế, nước sẽ cuốn phăng tôi đi nhanh như cuốn một khúc củi mục, nếu xe tôi đã sửa cũng chẳng đủ khả năng ra đường. Nhiều người đã được phen hú hồn hú vía trước khi chạy thoát đến vị trí này. Mưa chưa dừng và nước chưa có dấu hiệu xuống. Một trận lũ vô tiền khoáng hậu khiến những người bản xứ sửng sốt.
       Sắp một giờ sáng, cả chủ và khách đều mệt phờ, người sửa xe làm những việc như ông ta đã nói. Xe của tôi đã có chỗ, còn chủ nhân của nó thì không. Tôi vẫn đứng ngoài hiên, cùng những người khách chưa đi hết, chưa kịp nghĩ ra cách gì ngoài việc đứng yên.
       - Bọn em đi kiếm nhà trọ đây. Chị đi cùng bọn em nhé!
       Một cậu thanh niên lên tiếng nói với tôi. Có lẽ cậu ta đã quan sát tôi từ lúc nãy. Họ có ba người, và xe đã sửa xong, một chiếc.
       Hôm ấy tôi mặc chiếc áo thun màu trời, khi ướt nó thành màu của biển. Cái màu trời biển ấy không cứu được vẻ thảm hại của tôi, vẻ đáng thương của một chú mèo mới được vớt lên từ dưới nước.
       Cậu thanh niên nhìn có vẻ hiền, nhiều người trông hiền như thế, nhưng không có gì đặc biệt ngoài giọng nói nghe cũng êm tai. Cậu ta cao lớn hơn hai người bạn.
       Tình huống này có vẻ rắc rối, và tôi kiếm cớ từ chối:
       - Nhà trọ thì tốn tiền đấy, mà mình thì không mang theo đủ tiền.
       Tôi nói dối. Trong ví tôi có thừa tiền, thừa đủ cho riêng tôi. Nhà trọ là một giải pháp hay, nhưng một mình tôi thì ngại. Muốn kiếm nhà trọ thì ít nhất cũng phải vượt sang bên kia đường, nhưng đường thì đang là dòng sông. Đợi thêm vẫn là giải pháp có vẻ ổn hơn.
       - Em có đủ tiền, chị đừng ngại. Từ đây đến kia chỉ khoảng trăm mét, xe này có thể qua được. Lúc nãy bọn em qua chỗ nước ngập ngang người nó mới chết thôi.
       Ông chủ hiệu sửa xe tiếp lời khích lệ:
       - Cô cứ đi với bọn nó đi! Thằng này là người tử tế, nó là thằng em tôi, tôi đảm bảo đấy.
       Tôi đã biết họ quen nhau qua những lời họ trò chuyện từ trước đó. Có lẽ người chủ hiệu cũng không muốn nhận lấy phần khó xử về mình. “Người tử tế” được xem như một lời đảm bảo trong trường hợp này.
       Tôi mệt rồi, và không còn ở tuổi mười bẩy. Đứng đây tới sáng với gió lạnh và mưa tạt cũng không đảm bảo an toàn cho sức khỏe của tôi. Đi với họ chắc là an toàn hơn.
       Xe của họ đúng là rất khỏe, chở bốn người, tôi ngồi trên xe mà nước vẫn ngập quá gối. Chúng tôi sang được vỉa hè phía bên kia ngã tư.
*
       Cậu thanh niên cư xử với hai người kia như với những kẻ đàn em, còn họ thì không ngần ngại sờ vào má tôi như cách người ta thử phản ứng với một con mèo mới được mua về đang bị xích. Có vẻ như đó là cách mà họ vẫn làm với các cô gái điếm. Cậu thanh niên đàn anh tỏ vẻ bất bình và bảo hai người kia ra khỏi phòng đi tìm nhà trọ khác, rồi đưa điện thoại của mình cho họ trước khi họ đi. Cậu ta ở lại cùng tôi trong một phòng. Tôi thở dài khi thấy mình không có tư cách để đòi hỏi một sự rộng lượng hơn thế.
       Trong phòng trọ, nước cũng ngập đến gần đầu gối, may mà cái giường cũng khá cao, và nước có vẻ sẽ không tiếp tục dâng thêm. Tôi nhìn bảng giá trên tường và biết sáng mai cậu thanh niên sẽ phải trả một trăm nghìn.
       Tôi quẳng đôi dép và chiếc túi xách lên chiếc ghế ở đầu giường rồi chui vào màn, nằm vật ra. Trong lúc đó, cậu thanh niên chui vào toa lét mà tôi chẳng hiểu cậu ta làm được gì với cái toa lét ngập nước ấy. Lúc chui ra, cậu ta đã trần trụi tồng ngồng như A-đam. 
       Mấy năm trước đó, tôi từng xem cuốn sách của một người Nhật Bản, cuốn sách gây sốt ấy có tiêu đề “Giống đàn ông”, tác giả là nam giới. Ngay sau đó tôi đã nhanh nhẹn tặng cuốn sách cho cô con gái của bà chủ nhà trọ, để cô nàng sớm từ bỏ những hình dung lãng mạn về cánh đàn ông. Trong tác phẩm ấy, một người đàn ông đã quyết định bỏ qua mọi kiểu cách hoa mỹ của ngôn từ để công khai kể những khó khăn về tính dục mà những người nam phải vượt qua, với mong muốn những người nữ thôi ảo tưởng và đừng đòi hỏi đàn ông phải làm thánh.
       Cậu thanh niên lên giường, nằm xuống cạnh tôi và nhẹ nhàng bảo: “Chị cởi quần áo ướt ra đi cho khỏi lạnh, để em ủ ấm cho chị!” Rồi cậu ta kiên nhẫn đợi chứ không hành động sấn sổ. Như thế đủ để là “người tử tế”, như người chủ hiệu sửa xe đã nói.
       Tôi vẫn nằm nguyên bất động và suy nghĩ. Tôi không hiểu mục đích của Thượng Đế khi Ngài đưa tôi vào tình huống này. Bên tai tôi vẳng lên giọng nói mà tôi nghe được trong băng đĩa ghi âm lời ông Lương Minh Đáng, người thầy của ngành học Mankind – Enlightenment – Love: “Anh chị em là người lái xe của Thượng Đế, nếu anh chị em lái đi đúng đường thì Thượng Đế đi đúng đường, nếu anh chị em lái đi sai đường thì Thượng Đế đi sai đường”. Không thể phủ nhận điều ấy, đó là trách nhiệm cá nhân mà tôi không thể từ chối. Nhưng tôi biết mặt khác của thực tế tâm linh siêu hình: Thượng Đế luôn lái tôi đi theo ý của Ngài chứ làm sao tôi có thể chỉ đường cho Ngài! Vả lại, cái đầu óc tầm thường của tôi không biết được thế nào là sai là đúng, nếu biết thì tôi đã chả cầu đến Thượng Đế làm gì. Vì con người không bỏ được ý nghĩ và các kiểu tính toán, nên Thượng Đế cứ để cho con người tự do suy nghĩ và tính toán, Ngài biết rõ từng người một và luôn làm sao để họ nghĩ gì thì nghĩ tính gì thì tính, nhưng rồi cuối cùng họ sẽ vẫn làm theo ý Ngài. Sự khác biệt duy nhất nằm ở con người: Nếu ý Thượng Đế mà trùng với ý họ thì họ sẽ vui mừng, nếu ý Ngài không trúng ý họ thì họ sẽ kêu than và cho rằng họ bị đày ải. Như tôi vào lúc này, tôi chưa nhận ra ý của Ngài. Tôi không than rằng tôi bị đày ải, mặc dù tôi không hề có ý muốn rằng cậu thanh niên kia nhận giúp tôi để rồi đối xử với tôi như với một cô gái điếm rẻ tiền.
       Tôi không thể sai về chuyện kiếm chỗ khô ráo để trú mưa. Cậu thanh niên cũng không sai khi vừa giúp người khác vừa chiếm được phần tiện lợi cho mình. Nếu chúng tôi không sai thì kẻ sai chính là Thượng Đế, vì Ngài không công bằng.
       Phần lớn những người phụ nữ không hào hứng gì với tình dục khi họ đang mệt, nhất là với đối tượng mà họ chưa kịp cảm thấy an tâm, và phản ứng của họ thường khá tiêu cực. Tôi chưa quá mệt, và nếu cảm thấy bất an thì tôi đã không đi cùng người thanh niên này. Theo nguyên tắc cá nhân của tôi, tôi sẽ để cho cậu ta “ủ ấm”, để tỏ ra biết điều và lịch sự, đồng thời tự ngăn chặn lòng kiêu ngạo của mình. Với tôi, hành động này chưa đủ để được tính là một lần vượt qua thử thách. Đó là một bài tập dễ.
       Cậu thanh niên thì có cách hành động rất phù hợp để chứng minh sự trung thực của tác giả cuốn sách “Giống đàn ông”, cũng phù hợp với hiểu biết của những người từng trải cả hai giới về đàn ông nói chung. Rời bỏ ý định “ủ ấm” cho một người đàn bà đang nằm cạnh cậu ta trên giường là một bài tập khó. Cách những người đàn ông sa ngã sao mà dễ dàng, sao mà êm ái! Thậm chí nhiều người đàn ông không chấp nhận rằng đó là một sự sa ngã, họ tin đó là cách tỏa “hào quang của giống đực”, cách mà đàn ông thay Thượng Đế ban phát hạnh phúc cho đàn bà nơi trần thế, và không ít những người đàn bà ủng hộ quan điểm của họ. Họ không nhận ra được những ranh giới. Trong tình huống này, với cậu thanh niên còn ít hơn tôi ba tuổi này, nhận ra được ranh giới là một bài tập rất khó.
       Bằng việc cùng lúc, trong cùng hoàn cảnh, giao cho tôi, một kẻ từng được đào luyện khắt khe trong trường học của Ngài, một bài tập dễ, và giao cho gã đàn ông khờ khạo kia một bài tập rất khó, làm sao có thể chứng minh được sự công bằng của Đấng Tối Thượng? Khi người ta gặp tôi trong một hoàn cảnh khác thường thì ắt là để có được một bài học đặc biệt về tâm linh. Thế mà giờ đây, chúng tôi đang có một câu chuyện lãng nhách. Một sự phí phạm mà tôi không dễ chấp nhận.
       Phán xét Thượng Đế không phải là việc dễ chịu. Tôi hỏi cậu thanh niên:
       - Hỏi thật nhé, cậu có thể nằm im không làm gì cho đến sáng mai không?
       - Không, em không thể, chị ạ! – Cậu ta đáp ngay.
       - Thế thì thật không may cho cậu! – Ý nghĩ trong đầu tôi buột ra miệng thành lời.
       Một lát im lặng. Rồi cậu thanh niên hỏi như vừa sực nhớ ra điều gì đó:
       - Chị nói như thế nghĩa là sao hả chị?
       - Nói gì? Nghĩa gì?
       Giọng tôi không được kiên nhẫn lắm. Tôi vẫn chưa hết khó chịu.
       - Tại sao chị lại nói là không may cho em? - Giọng cậu ta bối rối.
       Tôi im lặng. Biết nói gì với cậu ta kia chứ! Làm sao bắt cậu ta hiểu được!
       - Chị làm em sợ - Giọng cậu ta bắt đầu run – Chị em mình gặp nhau ngoài đường, dù có hỏi nhau tên tuổi địa chỉ như thế nhưng em nào biết được chị là ai và lời chị thật đến đâu. Em chỉ là một công nhân quèn thôi, mà em còn có vợ và con nhỏ, bố em thì mới mất cách đây bốn tháng, bị cây đè chết. Em sợ lắm chị ạ!
       Câu chuyện có thể đã thành nực cười, nhưng tôi không cười nổi. Tôi lạnh lùng hỏi:
       - Sợ thì làm sao? Cậu cứ nằm im mà ngủ là được chứ gì! Tôi đảm bảo cậu vẫn còn sống cho đến sáng mai.
       - Nhưng em không thể, em không đủ sức – Cậu ta hoảng hốt ngồi dậy – Em phải rời khỏi đây ngay thôi.
       - Ừ, thế thì kiếm phòng khác mà ngủ, làm gì mà phải rầm rĩ lên! – Tôi cảm thấy đã có thể thở phào.
       - Không không! Em phải rời hẳn khỏi chỗ này, phải đi khỏi đây, phải về nhà – Giọng cậu ta bất chợt chùng hẳn xuống – Quay đầu lại là bờ.
       “Quay đầu lại là bờ”. Câu này tôi nghe quen quen, hình như là những người theo đạo Phật nói.
       - “Quay đầu lại là bờ”. Cậu đi chùa nghe được câu ấy à? – Tôi tò mò hỏi.
       - Không, em đi nhà thờ. Cha xứ giảng cho nghe câu ấy.
       Lại thế nữa! Mấy cái câu hay ho ấy người ta vẫn nói tái nói hoài. Dù có biết bờ ở đâu, nào dễ gì còn đủ sức mà quay lại!
       - Thôi nằm xuống ngủ đi! Mưa gió thế này thì đi đâu? Đừng có điên! – Tôi càu nhàu.
       - Này chị! – Cậu ta bỗng nhìn tôi với ánh mắt hy vọng – Liệu có phải vì chị sợ em mà nói dối ra như thế không?
       Ôi ôi! Gã đần độn này thật nực cười! Tôi đâu có nói gì mà dối với chả thật! Toàn là cậu ta tự tưởng tượng. Một kẻ đang sợ hãi có thể trở thành nhà văn?
       - Này! – Tôi nói hơi gằn xuống – Cậu nhìn lại cái mặt tôi xem liệu tôi có giống như một kẻ cần phải sợ cậu hay không!
       Thật ra thì cái mặt tôi không ghê gớm gì, nhưng trong những tình huống nhất định, tôi rất thành thạo trong việc uy hiếp tinh thần kẻ khác.
       Cậu ta mặc lại quần áo, không chần chừ thêm nữa. Mượn máy của tôi, cậu ta gọi điện thoại cho hai gã đàn em, nhưng họ đã tắt máy, không cách gì liên lạc được.
       Cậu ta rút tiền trong ví ra, chỉ có đúng một tờ một trăm nghìn. Cậu ta ra ngoài tìm chủ nhà trọ trao đổi và quay lại với hai tờ năm mươi nghìn, chia cho tôi một tờ.
       - Chị cầm lấy để mai trả tiền phòng trọ, em phải giữ lại một nửa để bắt xe ôm.
       Xe ôm? Tôi biết chẳng có ma nào chạy xe ôm vào lúc này. Đã nửa đêm về sáng và nước thì còn nguyên chưa rút.
       - Cậu cứ cầm cả đi, tôi tự xoay sở được – Tôi không cầm tiền cậu ta đưa.
       - Chị phải nhận cho em yên tâm!
       Cậu ta không đưa tờ tiền cho tôi nữa mà nhét nó vào chiếc túi của tôi ở trên ghế, rồi vội vã bỏ ra ngoài.
*
       Trong phòng trọ, tôi trằn trọc mãi cho đến sáng. Tôi đã dám phán xét Thượng Đế kia đấy, nhưng rút cục vẫn là Ngài biết tôi chứ tôi chẳng hiểu gì lắm về quyền năng của Ngài.
       Khi tôi mệt quá thiếp đi thì nước vẫn chưa rút, vì thế tôi rất ngạc nhiên khi tỉnh giấc: Nước biến đi hết sau một thời gian rất ngắn, và nắng đang lên.
       Hai người bạn của cậu thanh niên gọi đến số máy của tôi. Họ không hề biết là bạn họ không còn ở cùng tôi nữa. Cậu ấy đã đi đâu, đã xoay sở ra sao cho qua đêm nhỉ? Tôi không đoán được. Tôi chỉ biết rằng với cậu ấy thì dù sao như thế vẫn an toàn hơn.
*
*       *
       Gió Phương Bắc, tôi vẫn chỉ tiện gì viết nấy thôi chứ không định thiết kế một tác phẩm “nhỡ may” mà cậu chờ đợi. Tôi không xây dựng được những nhân vật có nội tâm sâu sắc, đơn giản là vì tôi chưa từng gặp họ. Cả cậu nữa, cậu cũng nông nổi biết bao!
       Còn tôi, tôi chẳng nghĩ ra được điều gì sâu sắc hơn cậu. Từng có lúc tôi muốn gầm lên với cậu: “Đồ ngu!” Nhưng tôi đã không thể làm thế. Chê người khác ngu có lẽ là đặc quyền mà Thượng Đế dành cho cậu, mà không phải cho tôi. Lúc nào Thượng Đế cũng đẩy tôi vào tình cảnh phải chấp nhận sự thật rằng tôi chỉ là một kẻ tầm thường, suy nghĩ hạn hẹp, thiếu tư cách, thiếu độ lượng.
       Tôi từng nghĩ rằng cậu là một kẻ ích kỷ, rằng cậu muốn tôi viết ra một tác phẩm công phu chỉ để cậu có thể có thành quả sáng tạo mới trên đó, đã lâu rồi cậu không có cơ hội nào đáng kể để viết với tư cách một nhà phê bình văn chương. Cậu tự an ủi mình với hình ảnh những cụm xương rồng, những ốc đảo xanh tươi trên sa mạc, sa mạc của những tác phẩm dở mà khi cậu đọc phải thì “cái nhiệt huyết đêm qua đã tụt mất chín mươi phần trăm”.
       Tôi từng ái ngại khi cậu chê văn chương ở Blog Việt toàn là “rác rưởi”, mà không có cách nào phủ nhận điều cậu nói. Blog Việt chỉ là một nơi nhỏ lắm. Nguyễn Hoài Nam, tác giả “Mùi chữ”, một tập phê bình trên bình diện rộng hơn nhiều, cũng cho rằng các văn sĩ thi sĩ nước Nam hiện nay “viết như xả rác vào văn bản”.
       Cái sân phẳng của văn giới Việt Nam đã hình thành như thế, nếu không thì trái bóng Ái Nữ đã chẳng thể lăn vào. Ái Nữ là trái bóng kết thành từ rác rưởi, là kết tinh dốt nát của những kẻ dốt nát, là Đỉnh Cao Của Ngu và Đỉnh Cao Của Điên. Những “đỉnh cao” ấy của tôi vốn nhờ cậu mà có, dù sao thì cậu vẫn luôn thông minh trong cách dùng từ.
       Để sửa chữa lại hình ảnh mà tôi hình dung về cậu như một kẻ ích kỷ, ở chương nhất tôi đã viết: “Gió Phương Bắc muốn các nhà văn Việt Nam có được một tác phẩm văn chương vĩ đại đem đến sự giác ngộ và hạnh phúc đích thực cho độc giả”. Nào ngờ vừa đăng lên chưa đầy hai tư giờ, blogger Tranquoctrung78 đã nhảy vào chửi liền: “Đọc xong mà chỉ muốn nói "dm, cái thằng Gió Phương Bắc là ai mà ghê thế nhỉ", nó nghĩ mình chủ tịch nước hay sao - mà muốn lắm thế”. Dù anh ta mang tiếng là điên, nhưng câu chửi này, bỏ qua “lỗi chính tả”, lại chứng minh là anh ta rất tỉnh. Đại ngôn là phong cách dễ gặp ở các chính trị gia, ở các nhà lãnh đạo.
       Câu chửi ấy dành cho cậu không oan tí nào, cậu quả là giống lãnh đạo lắm cơ! Khi blogger Nguyễn Thanh Quang lập trang Chiếu Làng trên Blog Việt, tính chuyện in văn thơ của bà con Xóm Lá và trao giải cho vui, cậu chẳng ủng hộ họ đến cùng được thì thôi, lại còn chê họ những là “ngu” với “khỉ diễn trò”. Mặc dù tôi không thể tham gia vào cuộc vui của Chiếu Làng, nhưng tôi vẫn khích lệ họ. Nói gì thì nói, khi anh Nguyễn Thanh Quang làm ra một chuyện như vậy và theo đuổi nó, chắc chắn anh ấy sẽ học được nhiều bài học mà từ trước đến bấy giờ anh ấy mới chỉ đứng ngoài phê bình mà chưa từng nhập cuộc. Tôi muốn được chứng kiến một người bạn cụ thể của tôi tiến bộ, chứ tôi không quan tâm đến thành quả của văn học Việt Nam nói chung. Bài học xấu bài học dở mới là bài học khó, chứ còn nói những điều tốt đẹp và khoe những việc làm tốt đẹp thì ai mà chẳng thực hiện được! Cứ mở miệng ra là cậu đòi hỏi người ta phải biết về Sự-Khác-Biệt, nhưng chính cậu thật ra có hiểu gì về nó đâu. Nếu cậu có hiểu biết về Sự-Khác-Biệt đúng mức, thì cậu đã không làm ầm ĩ lên với anh Nguyễn Thanh Quang, vì hai người khác biệt thì hiểu nhau thế nào được mà phải nói cho phí lời.
       Vậy đấy, trong tác phẩm văn chương hay ho của nhân loại, tôi đóng vai con rắn xui Eva và Adam ăn trái cấm, còn cậu đóng vai Thiên Chúa đùng đùng nổi giận tống cổ họ khỏi vườn địa đàng.
       Tất nhiên tôi là kẻ ích kỷ hơn cậu. Nhân loại đối với tôi chỉ nhỏ như là một người bên cạnh, một người mà tôi đang chuyện trò. Blog Hơi Thở Của Vũ Trụ được lập nên vì lý do gì? Chỉ là để cuộc trò chuyện của tôi với chàng trai Không Một Tám không bị trắc trở. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi là người viết văn diễn kịch và tôi không nói dối dù hôm đó là ngày Cá tháng Tư. Tôi đã lập blog để đăng lên những tác phẩm phòng khi Không Một Tám đọc đến. Có lẽ đến giờ này cậu ấy vẫn chưa đọc, nhưng điều đó không ngăn cản cậu ấy trở thành nhân vật quan trọng trong cuộc đời tôi. Cậu có nghĩ như những ai đó, như Nguyễn Thanh Sơn chẳng hạn, rằng “văn chương phải lớn hơn cuộc sống”? Ồ riêng tôi phản đối. Văn chương chỉ là tác phẩm của con người, còn cuộc sống lại là tác phẩm của Thượng Đế. Với tôi, cuộc đời là văn chương nhưng văn chương không phải là cuộc đời. Nói vậy để cậu hiểu tại sao tôi không háo hức với chuyện viết ra một tác phẩm lớn. Không cần các nhà văn viết ra thì các tác phẩm lớn vẫn luôn tồn tại, chỉ là chúng ta có biết cách đọc hay không mà thôi.
       Đáng lẽ tôi không cần phải viết thêm, nhưng cậu đã đến trò chuyện cùng tôi mà cuộc trò chuyện ấy chưa chấm dứt. Vì chúng ta gần như vô hình đối với nhau, nên viết là cách duy nhất mà tôi có thể dùng được, cũng là cách tốt nhất để trò chuyện với cậu, một người đã đặt vào văn chương tình yêu thiêng liêng.
       Tôi viết cho cậu cũng là cách để tiếp tục cuộc trò chuyện với Không Một Tám. Tôi đã nói cho cậu ấy biết cậu ấy là người quan trọng trong cuộc đời tôi kia mà. Cậu ấy đã từng mong tôi là một cô bé hai mươi mốt tuổi, và chuyện tôi viết văn hay diễn kịch chỉ là nói dối. Chúng tôi đã nói chuyện qua điện thoại chứ không phải chỉ là nhắn tin nữa, nhưng cậu ấy vẫn chưa hình dung được rằng tôi không đồng lứa với cậu ấy và vẫn yên tâm gọi tôi là “bạn”. Vì cậu ấy không hiểu được những tác phẩm văn chương sâu sắc nên cậu ấy sẽ cần gặp tôi đúng không? Khi đó cậu ấy bắt buộc phải đối diện với sự thật: người mà cậu ấy đưa đi ăn kem và dạo chơi trong công viên có thể không phải là một cô bé hai mươi mốt tuổi, nhưng thay vào đó là một văn sĩ, một kịch sĩ từng trải, một “người nổi tiếng” thì cậu ấy cũng sẽ không phàn nàn. Và để bạn bè của Không Một Tám khỏi nghi ngờ về chuyện người bạn của họ quả thật đã trở thành nhân vật trong một tác phẩm văn học lừng danh (chúng ta tạm giả định là thế), tôi đưa ra đây ngày tháng năm sinh của cậu ấy: 02 – 11 – 1992. Tôi biết được ngày quan trọng này là vì theo yêu cầu của Không Một Tám, tôi đã mua cho cậu ấy một sim điện thoại số đẹp vào sinh nhật của cậu ấy năm 2013, khi cậu ấy tròn hai mươi mốt tuổi (thế mà vào ngày Cá tháng Tư cùng năm, cậu ấy đã nói dối tôi là cậu ấy hai mươi hai tuổi rồi cơ đấy). Không Một Tám cần những sự quan tâm nho nhỏ như vậy chứ không phải là cần một tác phẩm văn học lớn. Rồi cậu biết sao không? Khi gọi lại để cảm ơn tôi, Không Một Tám nói cậu ấy rất ngạc nhiên, cậu ấy đã không hề nghĩ tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cậu ấy, một người chưa từng gặp mặt. Giọng Không Một Tám cảm động tới mức tôi tin rằng cậu ấy đã biết thế nào là cô đơn.
       Thế mà một việc nhỏ như mua sim điện thoại cho Không Một Tám, suýt nữa tôi đã không làm được. Lúc ấy tôi đang ăn ở nhờ nhà bố mẹ, hoàn toàn không có tiền, nhưng tôi không thể nói điều đó với Không Một Tám vì lý do ấy thật vô duyên. Nhưng có một người đã tình cờ giải nguy cho tôi, cậu có hình dung được đó là ai không? Là bác Dizikimi, một blogger của Blog Việt, người mà cậu đã độc địa đặt cho cái comment “người mù ở trại tâm thần” ấy. Bác Dizikimi là người đầu tiên đến thăm tôi, bác ấy quan tâm đến tôi hơn là quan tâm đến những gì tôi viết. Bố mẹ tôi rất mến khách nên những người đến thăm tôi đều được đón tiếp nồng nhiệt. Bác Dizikimi có việc cần mượn cái USB của tôi, nhưng rồi quên không trả về đúng chỗ cũ và kết quả là chúng tôi đã không sao tìm lại được nó, kể cả sau khi bác ấy ra về. Thế là tôi có lý do để xin tiền của mẹ tôi, vì cái USB là một vật không thể thiếu. Dĩ nhiên tôi đã dùng tiền ấy để mua sim điện thoại cho chàng Không Một Tám, còn USB thì phải đợi dịp khác. Với tôi, bác Dizikimi đúng là một vị cứu tinh. Gần đây bác ấy cứ nghĩ là tôi giận bác ấy nên không nói chuyện, nhưng chỉ là tôi không thích nói chuyện với bác ấy vì chúng tôi không hợp chuyện thôi. Nếu bác ấy không nói chuyện mà nấu ăn thì lại rất hợp khẩu vị của tôi, thật đấy!
       Với Không Một Tám, người trò chuyện với tôi qua tin nhắn chỉ có vài ngày, tôi còn sẵn sàng làm những việc như thế. Huống chi là với cậu, Gió Phương Bắc, người đã trò chuyện cùng tôi bằng những comment và những entry trong nhiều ngày, bớt xén giờ giấc nghỉ ngơi sau những cuộc “kéo cày” vất vả ngoài kia. Cậu là cơn gió trong lành đã đến trong cuộc đời tôi, là bài hát ngân nga trong tâm hồn tôi không bao giờ dứt. Vì cậu mà tôi sẵn sàng bắt đầu cuộc trò chuyện mới, cho dù vì điều đó mà tôi phải cày tung cả thế giới này.
       Cậu muốn thanh kiếm báu Sự-Khác-Biệt được sử dụng phải không? Được thôi! Ý cậu là ý Chúa. Thanh kiếm Sự-Khác-Biệt chính là thanh kiếm Trí Tuệ, trong chất thép của nó có nhiều phần xảo trá. Khi sử dụng nó, chẳng biết niềm hạnh phúc vĩ đại có đến hay không, nhưng nỗi đau vĩ đại thì hẳn là có đấy. Chúng ta sẽ chịu đựng được, còn các độc giả, nếu đã trót đọc thì cũng phải chịu đựng thôi.
       Chúng ta sẽ lái cỗ xe chở Thượng Đế để cho Ngài bị người đời phán xét. Họ sẽ phán xét Ngài, dõng dạc và đanh thép. Rồi cuối cùng, Ngài sẽ nhấc Mèo Ainu ra khỏi đống hỗn độn theo cách mà chúng ta không thể ngờ, khiến cho chúng ta phải bị bẽ mặt một phen. Nhưng thà như thế còn hơn là chúng ta bỏ lỡ cơ hội chứng kiến quyền năng của Đấng Sáng Tạo.
*
*       *
       "Trong ngày Cá tháng Tư tôi đã nói sự thật cùng Không Một Tám. Ngày hôm nay tháng Tư vẫn chưa qua, tôi đã nói sự thật cùng các bạn. Tôi là Người Nổi Tiếng của Không Một Tám, chàng trẻ tuổi đã vô tình mang đến cho công chúng Xóm Lá những diễn viên bất đắc dĩ của mọi thời đại.
       Blog "Hơi Thở Của Vũ Trụ" và cái tên Ái Nữ có trở nên nổi tiếng hay không thì chỉ bạn đọc mới biết. Tôi không quan tâm đến điều này, bởi vì tôi là cơn gió thổi qua tâm hồn các bạn trong phút chốc rồi có thể không bao giờ quay trở lại".

42 nhận xét:

  1. Chào Ái Nữ
    Đọc đến đoạn vào nhà nghỉ và những chuyện xảy ra sau đó không được thuyết phục lắm . Vẫn biết rằng phụ nữ chỉ nghĩ đến tình dục khi họ có rung động , hay có cảm tình với một ai đó ( Trừ gái bán hoa ) . Còn đàn ông như Ái Nữ nói " Hào quang của giống đực " thì họ bất cần mỗi khi bản năng thú tính trong người họ trỗi dậy . Thử tượng một chàng ( Công nhân ) khi đã trần truồng ôm một người con gái , mà khi nhắc tới Thượng đế lại vội vàng bỏ đi trong mưa bão . Liệu có thể tin được khi mà trước đó lúc rủ người con gái vào nhà nghỉ đã có dâm ý sẵn . Đọc đoạn này cứ nhớ đến mấy tay nhà báo khi đi thâm nhập thực tế , vào nhà nghỉ với một em chân dài , đẹp long lanh long lanh . Hỏi chuyện đã đời khi cởi quần áo để hành sự thì lại bảo " Xin lỗi em , hôm nay anh mệt để lần sau vậy " có tin được không? Chỉ tin khi mấy thằng chả là 50/50
    Tôi thích đoạn tự sự của Ái Nữ hơn , vừa có vẻ chao chát lại có lòng bao dung . Mỗi độc giả đều có tình cảm với từng cá nhân nhà văn , nhà thơ , có yêu , có ghét đó là quyền của họ . Nhưng yêu và tôn sùng đến mức " Lịch sử đã gọi tên N H T " thì bó chân . Com
    Văn thơ phải được tự do thăng hoa , không được gò bó trong một khuôn mẫu nào , không được ép theo một tượng đài nào . Hồi nhỏ đi học, bây giờ đến các con tôi đều rất sợ những bài luận văn . Phải nói những điều không phải từ cảm nhận của mình thiệt là khó . Ba đứa con gái tôi tại vì thi khối D ( Toán , Anh Văn ) nên phải học . Chúng rất tự tin , chỉ cần hai môn Toán , Anh điểm cao là đủ , môn văn chỉ là phụ , chúng đã làm được điều đó
    P/s Theo tôi chuyên trong nhà nghỉ , nên cho hai người cứ không làm gì , ôm nhau ngủ trong trong sáng thì có vẻ hợp lý hơn
    Chúc một tối an lành

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi không định thuyết phục gì độc giả ở chuyện ấy, vì thật sự là nó không giống như chúng ta thường tưởng tượng. Nhưng rất tiếc, văn chương, khi cố gắng thuyết phục độc giả thì lại viết ra những chuyện không thật, mà họ viết những chuyện có thể dẫn dắt được bạn đọc. Và rồi, bạn đọc vẫn phải than: "Sao đời không giống như tiểu thuyết?" Câu chuyện trong nhà nghỉ đơn giản chỉ là một câu chuyện thật, không hư cấu, chính vì thế mà bạn đọc không sẵn lòng tin nó. Chính tôi, người trong cuộc còn không sẵn sàng chờ đợi kết cục như vậy kia mà! Vì thế mà tôi đã trằn trọc cho tới sáng. Nhưng tôi e là bạn đọc không kỹ. Làm gì có lời thoại nào nhắc đến Thượng Đế ở đó? Người đàn ông nhạy cảm này nghĩ rằng tôi có thể bị nhiễm HIV- AIDS hay một bệnh lây nhiễm kinh dị nào đó tương tự, mà tôi thì không hề lên tiếng phủ nhận. Anh ta đã khẳng định rằng anh ta không đủ sức để "không làm gì" cho đến sáng. Người phụ nữ trong câu chuyện này không phải là một nhân vật hư cấu của văn chương, mà là Ái Nữ, một nhân vật có thật trong lịch sử, đang kể câu chuyện thật của mình. Rõ ràng là Thượng Đế chả chịu sắp đặt lịch sử hợp ý con người gì cả. Ái Nữ là một nhân vật mà bạn đọc quen thuộc của blog này đã theo dõi suốt hai năm. Nếu câu chuyện kể trên "không hợp lý" hay "không bình thường" thì có nghĩa là nhân vật này không phải là người bình thường.

      Tôi cũng chịu không biết những bạn đọc khác nghĩ gì về câu chuyện này, nên đem comments của chúng ta sang Blog Việt nhờ các độc giả khác bình luận, xem kinh nghiệm của họ có gì khác không. Rất cảm ơn bạn!

      Xóa
    2. Có lẽ bạn nên đọc lại lời mở đầu của tiểu thuyết, trong đó đã nói trước rằng các sự kiện trong này đều có tính lịch sử, là những sự kiện có thật. Chẳng hạn như bạn có thể tìm ra trung tâm Ocean International Language ở số 13, đường Nguyễn Tất Thành, TP Vĩnh Yên, kiểm tra xem người lãnh đạo nó có phải là Mr. Wind, và có phải là nó đã hoạt động vào năm 2010...

      Những thủ pháp văn chương tôi dùng trong tác phẩm này chỉ nhằm giúp bạn đọc theo dõi dễ hơn chứ không thay các sự kiện thật và nhân vật thật bằng những sự kiện và nhân vật hư cấu. Phần hư cấu chỉ có ở chỗ: nếu tả rằng Mèo Ainu mắt xanh và có đuôi thì độc giả tất nhiên không tin.

      Xóa
  2. Để tìm hiểu xem độc giả khác liệu có ý kiến gì giống hoặc khác với bạn đọc Alaykum Salam, tôi đã chủ động phỏng vấn. Sau đây là cuộc trao đổi giữa Ái Nữ và blogger Kiều Thiện:

    Cảm nhận từ: Ái Nữ
    02.05.15@09:18

    Nhân tiện hỏi bác: Bác có kinh nghiệm gì nhiều trong chuyện quan hệ nam nữ không? Tôi thích bác ở cái kiểu sẵn sàng đến một nơi mà mình "chưa từng ghé tới" để rồi sẽ gặp chuyện mà mình chưa biết trước. Bên nhà tôi mới có một comment mới bình luận về chuyện quan hệ nam nữ, tôi muốn biết kinh nghiệm của bác có gì khác họ không. Chả biết có bao nhiêu độc giả sẵn sàng chia sẻ thật kinh nghiệm của họ về việc này. Như bác Đom Đóm kia vốn cũng rất kiệm lời.

    Phản hồi từ: kieuthien
    02.05.15@09:35

    Kinh nghiệm?
    Đã là đàn ông, ai chả có.
    Nhưng vấn đề là kinh nghiệm ấy có phù hợp với người đi tìm hay không (trong đời thực) hoặc có phù hợp với tính cách nhân vật, văn cảnh, ngữ cảnh ấy hay không (trong đời thường).
    Tôi nghiện thuốc lào và thích áo bỏ ngoài quần và đi dép. Về Hà Nội dự Đại hội Đảng tôi vẫn thế. Sếp không thích nhưng chả chê, chỉ bảo nhỏ: Ông ở mièn núi lâu, có cái gì đó giống người mièn núi nhỉ
    Còn thằng em thì bảo: Bác lôi thôi thế? Giày đâu mà không đi. Bỏ cái áo vào trong quần đi bố ạ. Về Hà Nội mà cứ như về bản...
    Ư! Về bản. The mày nghỉ Hà Nội nhà mày không phải là cái bản hay sao - Nghĩ thê nhưng chẳng cãi lại nó. Dẫu sao nó vẫn đúng với đa phần, chỉ sai với riêng tôi (hoặc 1 số ít người khác).
    Vậy bạn tìm hiểu cái đó để làm gì? Tôi sẽ chia sẻ được gì và hiệu quả của những chia sẻ ấy ... ???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phản hồi từ: Ái Nữ
      02.05.15@10:12

      Tôi ước gì biết được bao nhiêu phần trăm độc giả chấp nhận cách xử lý tình huống của gã công nhân trong entry "Cuộn len của Thượng Đế". Nhưng vì tôi không có cơ hội ấy, nên nghĩ rằng hỏi thẳng một người thì khả dĩ hơn.

      Bác có cho rằng việc bỏ chạy khỏi nhà nghỉ là hành động có thể xảy ra với một nhân vật như gã công nhân ấy không? Tôi chỉ muốn hỏi rằng bác nghĩ nó "có thể xảy ra hay không" chứ không phải là "có hợp lý hay không".

      Dù câu chuyện ấy có thật, nhưng các độc giả chỉ đọc qua văn chương của tôi, mà văn chương chỉ là tác phẩm thứ cấp, nên họ có quyền tin hay không tin. Nếu độc giả không tin, sẽ dẫn đến kết luận rằng tôi đã thất bại về mặt văn chương khi kể ra câu chuyện này. Tôi cần biết tôi đã thành công hay thất bại trong đoạn văn ấy.

      Phản hồi từ: kieuthien
      02.05.15@10:30

      Nói đến cùng là bạn muốn biết bạn thất bại hay thành công hay không với tác phẩm ấy?
      Bạn đang đi tìm cái không thể (chưa thể) để trả lời cho cái có thể.
      Tác phẩm của bạn viết cho hôm nay? Viết cho từng ấy người? Viết cho riêng một tầng bạn đọc? Viết chỉ để hướng tới công chúng như giáo huấn hay viết cho cả chính mình (như tâm sự)...
      Tôi nghĩ tôi nói vậy, chắc bạn đã có câu trả lời rõ ràng nhất về sự nghi hoặc (lo lắng) với hiệu quả tác phẩm của mình.
      Tôi tưng lo lắng như vậy vào hơn 20 năm trước đây. Nhưng bây giờ tôi khác. Tôi cứ cúi đầu (hay ngẩng mặt) mà đi, dù có nơi bước chân mình vương bụi...
      Chúc bạn sớm vơi những lăn tăn !

      Phản hồi từ: Ái Nữ
      02.05.15@10:56

      "Nói đến cùng là bạn muốn biết bạn thất bại hay thành công hay không với tác phẩm ấy?"

      Ồ không! Nói đến cùng, điều tôi quan tâm không phải là tôi thành công hay thất bại với văn chương của tôi, mà tôi muốn cày xới vấn đề để khám phá các tầng lớp độc giả. Tôi vốn không phải nhà văn và đã bỏ quên mơ ước trở thành nhà văn từ lâu rồi, cho nên tôi rất ít kinh nghiệm với các bạn đọc và công chúng. Nhưng tôi đang vội vàng gấp gáp, tôi cần phải nói gì đó với Gió Phương Bắc Tequila - Acemediavn Trẻ Trâu, kẻ đã sống chung với tôi đêm mưa gió của thời đại và tình cờ đã cùng bước vào căn phòng trọ mang tên "Văn Học".

      Vô cùng cảm ơn bác đã chia sẻ!

      Phản hồi từ: kieuthien
      02.05.15@11:42

      Tôi thành bác từ bao giờ thế nhỉ?
      Chợt già chăng hay chỉ xã giao thôi?
      Một cơn gió thoảng chơi vơi
      Đôi khi lạnh đến cả đời gió ơi!


      He he. Đùa tý cho vui bạn nhé. Trong cái Hội chợ này, có những người cần mua và có những người cần bán, có những người cần cho và có những người muốn nhận.
      Hàng của ta, tình của ta, Sp của ta không bao giờ đáp ứng hết mọi mong muốn ấy!
      Đừng thấy vài người chê hàng mà đóng cửa.
      Đừng thấy nhiều người mua hàng mà tăng giá.
      Bởi so với nhân loại (hơi to tát tý) thì số đông ấy vẫn chỉ là rất nhỏ.
      Cái quan trọng là ta vẫn có hàng bán vì nó mang thương hiệu Ta!

      Xóa
  3. He he he , Bạn cầu viện binh là " Kieu thien " tôi hay gặp bên NGLB , thì tôi cũng cầu viện binh đẻ nói lên quan điểm của mỗi người . Tôi không cầu nhà văn nhà thơ nào cả , đơn giản tôi không sống trong thế giới ấy ( Tôi chỉ là một người làm kinh doanh ) tôi chỉ tham khảo ý kiến của bốn đứa con tôi thôi . Bạn đừng có ý nghĩ xem thường tụi nhỏ nghen , bởi vì tác phẩm của Bạn viết không những cho những độc giả hiên tại mà còn cho những độc giả của tương lai . Sau đây là cuộc đối thoại giữa tôi và bốn đứa con ( Nghỉ lễ chúng mới ở nhà cùng ba má còn ngày thường thì mơ đi ) các con nghĩ cảm nhận gì khi đọc bài viết này
    Chị Hai ( Học viện quan hệ quốc tế " Hà nội " Đại học Quốc gia TPHCM )
    Ba nghĩ sao , tên Bả là " Hơi thỏ của vũ trụ " mà Ba không hiểu ! Bả là người cõi trên nên Bả viết cho người cõi trên đọc , không dành cho người trần như Ba đâu
    Chi Ba ( Đại học ngoại thương , Đại học tài chính Maketting TPHCM )
    Chắc thằng chả đọc chuyện Liêu Trai và xem phim ma Mỹ nhiều , khi nghe Bả nói thằng chả giật mình nên bỏ chạy
    Chị Tư ( Đại học Tài chính ngân hàng năm 4 , Đại học Hoa Sen năm 3 TPHCM)
    Chắc khi rủ Bả vào nhà nghỉ vì tối trời không nhìn rõ mặt , đến khi ôm nhau nghe Bả nói thằng chả nhìn lại thấy Bả đẹp như " Tây Thi " nên thằng chả hãi quá bỏ chạy
    Cún cưng " Trai " năm nay thi đại học ( Có bạn gái rồi )
    Con trai đứa nào chả có Comdom trong bóp lo gì bịnh , không hiểu sao Bả dễ bị dụ vào nhà nghỉ như vậy
    Ái Nữ đừng buồn vì những nhận xét gai góc của tôi . Có một chuyên gia trong tình đời , tình trường mà tôi hằng ngưỡng mộ , sao không nhờ ổng tư vấn cho

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ồ, không ngờ tôi có được những độc giả thú vị như vậy!
      Rất cảm ơn anh (gọi vậy vì qua comment trên thì phải hiểu anh là đàn ông)!
      Nhưng tại sao việc tôi thăm dò ý kiến độc giả lại được Alaykum Salam hiểu thành "cầu viện binh"? Hóa ra là anh cầu đến "tụi nhỏ" làm viện binh sao? Tôi rất thích những lời bình luận của họ. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa tìm ra được cái "gai" nào trong những nhận xét của anh.

      Xóa
    2. “Họ chỉ viết bằng vốn sống trực tiếp của mình, bằng sự từng trải riêng của mình. Khi vốn sống trực tiếp ấy đã được khai thác hết trong một hai tác phẩm đầu tiên mà vốn sống gián tiếp, tức kiến thức từ sách vở không được bồi bổ kịp thời,họ cứ loanh quanh trong trải nghiệm.“- Gió Phương Bắc- Đúng với cả bác Alaykum Salam và bác Ái. Bác Salam không chịu tin rằng giữa bác Ái và chàng trai trẻ kia không có quan hệ sinh lý trong khác sạn, chẳng ai có thể xúi được bác ấy nghĩ khác đi, nếu như vốn sống của bác Salam chỉ có thế. Một khi người phụ nữ lạ không muốn xex, có lẽ người kia phải dùng đến vũ lực mới có thể thực hiện được việc giải phóng dục vọng của mình. Có đó là hiếp dâm. Phải chăng bác Alaykum Salam muốn vậy? Bác Salam đừng vội kêu rằng, chàng trai trẻ kia có thể kích dục được bác Ái. Điều này rất khó thực hiện vói bác Ái, người đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc sống. Bác Ái có một tiểu sử bất hảo: học sinh bất trị, hai lần tự tử bằng thuốc độc, nằm trong sổ đen của công an Thái Nguyên, được báo Tiền Phong, báo Sinh Viên giăng tít rổn rảng ầm ĩ, nội dung khá tham vọng, trong đó họ muốn độc giả hiểu rằng bác Ái vừa là một người điên, vừa là một kẻ lừa đảo… bác Ái môn đồ Karate, bác Ái môn đồ nhân điện (theo tôi môn đồ trường phái nhân điện dễ đạt được khả năng tự kiềm chế bản năng tự nhiên ngang hàng với những người luyện tập thiền định lâu năm). Xem thêm http://ainu.blogtiengviet.net/2013/10/07/lar_i_adar_c_nguyar_n_van_lar_i_tuyaon_b
      Tôi biết mấy câu chuyện nam nữ qua đêm chung phòng riêng mà không hề có chuyện sinh lý. Chả cần kể đâu xa. Câu chuyện Lão Khoa với cô gái Nga xinh đẹp http://laokhoa.blogtiengviet.net/2013/04/07/ba_maont_carba_la_o_gia

      (xem tiếp phần dưới)

      Xóa
    3. ( tiếp theo)
      Thái độ lạnh lùng, hình sự của bác Ái làm chàng trai trẻ sợ sệt. Điều này có thể giải thích với bằng:
      - Bác Ái sẽ kể câu chuyện qua bác thợ sửa xe máy. Hình tượng người chồng “tử tế“ tan vỡ. Bản thân anh ta là “công nhân quèn“. Khi đó anh ta khó mà giữ được hạnh phúc gia đình.
      - Anh chàng này xúi quẩy gặp chính quyền mở chiến dịch bảo vệ luật “cấm quan hệ sinh lý không phải vợ chồng“. Người không chỉ phải kẻ bán dâm mà phạt cả kẻ mua dâm. Chuyện này có thật. Có bác Cù Huy Hà Vũ nào đó bị kết tội “dâm ô, đồi trụy“, bởi vì cơ quan chức năng bắt gặp bác ấy trong khách sạn với một phụ nữ và trong thùng rác có hai bao cao xu đã qua sử dụng. Xem thêm http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_%C3%A1n_C%C3%B9_Huy_H%C3%A0_V%C5%A9
      Bác Salam tự xưng là kẻ từng trải, nhưng không có dẫn chứng, thì quả là rất khó thuyêt phục kẻ khác. Bác Salam đem 4 đứa con ra làm viện binh. Nhưng nực cười thay, viện binh chỉ được nói năng hồ đồ.
      Theo chị Hai vì tên bác Ái là " Hơi thở của vũ trụ”, cho nên bác Ái đâu có viết cho người trần mắt thịt. Sai bét nhè. Bạn đọc thường xuyên của bác Ái là bác Phẫu, Lá Bàng, Người Hà Nội, Vòm Trời Riêng… số lượt xem vượt hơn hẳn các nhà khác, chả có ai là người trời cả. Hy vọng bác Salam chỉ ra có lập luận đó toàn là người trời.
      Theo chị Ba, có lẽ chàng trai kia đọc nhiều chuyện ma nên nghe bác Ái nói mà giật mình bỏ chạy. Hy vọng bác Salam dẫn chứng được câu nói nào của bác Ái đáng sợ như ma.
      Theo chị Tư, tại bác Ái xấu, nên chàng trai kia bỏ chạy. Mong bác Salam chỉ ra chàng trai kia ngắm để ý đến dung nhan của bác Ái ở chỗ nào.
      Theo Cún cưng “Trai” năm nay thi đại học (Có bạn gái rồi) “Con trai đứa nào chả có Comdom trong bóp”. Mới ít tuổi như vậy mà đã là chuyên gia tình ái, thế còn đâu tâm chí mà học tập để vào đời. Vơi cương vị người cha tôi lo nhiều hơn là tự hào.
      Cả bốn người con của bác Salam có kiểu nói năng chụp mũ, lấy giả thiết làm dẫn chứng để kết luận về người khác, nói năng thiếu dẫn lập luận. Đây không phải là cách ăn nói của người học đại học. Tôi không phản đối gì về việc cha mẹ tự hào về con cái, nhưng không đồng tình khi bác Salam nấp dưới danh bọn trẻ để bôi bác người khác một cách vô lý. À bác Salam ơi, nếu bác muốn tôi có thể đưa thí dụ về những đứa trẻ khác ăn nói chững trạc lắm mà lại còn sánh vai với bạn bè quốc tế thực sự.
      Theo tôi bác Ái không nên tranh luận với bác Salam. Bác này không trung thực khi trích dẫn câu chuyện của bác Ái: “Thử tượng một chàng ( Công nhân ) khi đã trần truồng ôm một người con gái , mà khi nhắc tới Thượng đế lại vội vàng bỏ đi trong mưa bão” là sai, bởi vì trong truyện ”cậu ta kiên nhẫn đợi chứ không hành động sấn sổ” và chính cậu ta nhắc đến việc cậu ta đi nhà thờ. Trích dẫn sai, để rồi làm toáng lên. Chẳng khác gì kinh doanh như mấy bà già hàng tôm, hàng cá ngoài chợ.

      Xóa
    4. @ Người Hà Nội
      Câu ấy của Gió Phương Bắc nếu phân tích kỹ ra thì có vẻ buồn cười. Cậu ấy quả nhiên là "sách vở". Kiến thức sách vở làm sao mà cập nhật kịp thời với cuộc sống thực tế được. Tôi thì chả bao giờ hình dung nổi là tôi lại có đủ thời gian viết ra hết cái "vốn sống trực tiếp" của tôi, cho nên tôi phải lựa chọn xem nên kể ra chuyện nào và vào lúc nào. Cái tôi cần tham khảo là vốn sống của người khác chứ không phải là "kiến thức sách vở". Thông tin bây giờ cứ ngồn ngộn thế kia, vấn đề là tìm được đúng cái mình cần mà dùng. Không đủ năng lực đọc mà xông vào "gặm" núi sách vở của nhân loại, không điên là tài.

      Xóa
  4. Chào Ái Nữ
    Nhà tôi có bốn máy tính , bốn Ipat nối mạng chung với nhau , một người dùng cả sáu người biết , vừa rồi Nhỏ thứ ba có hỏi tôi : Ba ơi Ái Nữ là đàn ông hay đàn bà , nếu là đàn ông Ba cứ chém gió thoải mái , còn nếu là phụ nữ Ba nên dừng lại
    Tôi chột dạ , thôi chết rồi , tại sao mình lại ăn thua đủ với một người mà mình rất mến mộ ( Không biết đàn ông hay đàn bà ) nếu là đàn ông thì OK , còn nếu là đàn bà thì là một nỗi nhục lớn của tôi trong mắt các con tôi
    Thôi dừng tranh luận ở đây , tôi không muốn làm tổn thương một trái tim của một người phụ nữ nào nữa , dù là trên mạng ảo
    Tôi không ở trong giới văn nghệ sĩ , nhưng qua va chạm với cuộc sống nhiều , tôi rút ra nhiều bài học từ cuộc sống hơn Ái Nữ , nó thật hơn và đời hơn
    Đừng giận nghen , nếu Ái Nữ là đàn ông tôi sẽ tranh luận với bạn tới cùng , nhưng nếu là phụ nữ tôi xin đầu hàng , tôi xin thua . Zui zẻ nghen

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cho dù anh có "va chạm với cuộc sống nhiều", nhưng lại chưa có kinh nghiệm "va chạm" với tôi. Nói như anh, chả nhẽ nếu Ái Nữ là đàn ông thì anh sẽ tranh luận tới cùng vì cần tiến tới chân lý hoặc cần ganh đua, còn nếu như Ái Nữ là đàn bà thì anh không thèm chấp vì theo anh thì đàn bà không đủ trình độ để đàn ông tranh luận cùng?

      Đàn ông chỉ dễ chịu thua đàn bà ở trên giường, chứ còn trong tranh luận thì họ hay đắc thắng. Cách rút lui của anh e không thuyết phục. Nhân tiện nói thêm, ở blog Hơi Thở Của Vũ Trụ không ai cần e ngại khi tranh luận. Thoải mái với những tranh luận gay cấn chính là đặc điểm thu hút của trang này, nhưng vì anh là bạn đọc mới nên chưa kịp biết đấy thôi.

      Do kinh nghiệm của anh và tôi khác nhau nên chúng ta không cần đòi hỏi phải đi đến thống nhất trong chuyện quan hệ nam nữ (chỗ này nghe có vẻ hài hước nhỉ!) Tuy nhiên "nhỏ thứ ba" nhà anh có thể được giải quyết mối băn khoăn của nàng khi đọc chương sau. Hì hì...

      Xóa
    2. hiiiii tôi là kẻ lang thang đi đọc blg mọi ng- xin giấu tên vị sợ các anh hùng hảo hán nơi thế giới phẳng ném vỡ loa phát thanh, ghé đây hóng hớt các bạn nói chuyện tí.
      thứ nhất tôi ủng hộ suy nghĩ của Alaykum Salam. vì khi mình tranh lận, biết rõ người đó là ai( nam hay nữ) điều đó sẽ dễ hơn ,vấn đề sẽ không bị hiểu theo hướng "lệch"
      chúng ta vẫn có một câu là" lý sự cùn" .. vì vậy bạn sẽ khó thắng với những ng như vậy
      còn với bạn AN...bài viết của bạn có những lúc làm độc giả tò mò theo dõi...vì cách viết của bạn.
      nhưng có một điều chúng ta phải công nhận là: 1+ 1=2( đó là toán)
      còn trong văn học nhưng mỗi người có cách kể, dẫn dắt mà cũng một câu chuyện có một cách thuyết phục khác nhau.
      đó là tôi nói vấn đề tg kể về hai nhân vật nam nữ- điều đó chứng tỏ đoạn đó chưa thuyết phục người đọc.
      nhưng biết đâu đó lại là cách( đòn bẩy) để có những comt tranh luận vui cho bài viết..như bạn AN nói đó: thế giới k giới hạn những gì ta viết.. chính vì lẽ đó nên tôi mới gõvui chút và mong k bị ném đá từ bạn AN. hiiiiiiiiiiiiii

      Xóa
    3. Cái đoạn văn ấy chỉ là một đoạn trong một chương của tiểu thuyết chứ có phải là một truyện ngắn đâu. Như tôi đã nói từ lời mở đầu, đây là tiểu thuyết "nửa mở", dành phần cho độc giả có cơ hội xâm nhập, tham gia vào quá trình hình thành tác phẩm. Nếu độc giả đọc rồi tất cả đều im chẳng nói gì thì tôi... lỗ vốn. Nhờ có Alaykum Salam lên tiếng mà chương sau sẽ thú vị hơn rất nhiều đối với tôi.

      Bạn Nặc Danh chuyển câu "Thế giới không giới hạn trong những gì ta từng biết" thành câu "Thế giới không giới hạn những gì ta viết" cũng làm tôi rất thích thú.

      Xóa
  5. XEM ĐÁNH CỜ TƯỚNG

    01/05/2015@19h22
    kieuthien

    Rảnh ranh ngó bạn chơi cờ
    Dàn pháo sỹ tốt... để lừa thế nhau
    Bất ngờ xe chọc xuống sâu
    Mã vòng chiếu tướng còn đâu mà cờ
    Bàn cờ nhỏ thế ai ngờ
    Có hàng trăm nước để chờ bẫy nhau
    Trách chi bể rộng đất sâu
    Người đời muôn vạn biết đâu mà lần
    Xem cờ lại thấy tần ngần
    Không biết ta địch đa phần là thua
    Một lần nắm mã đong đưa
    Phải xem bên địch có chừa lối đi
    Bàn cờ muôn nước diệu kỳ
    Tưởng như thế bại là khi lật cờ
    Phải đâu là chuyện trong mơ
    Chẳng qua phải biết nước cờ mà thôi.



    Cảm nhận:

    Ái Nữ:
    01.05.15@20:37

    Trong tiểu thuyết mà tôi đang chấp bút sẽ hiện ra một bàn cờ. Chưa ai nói rằng biết cách giải. Cờ tướng với cờ vua thì chẳng ăn thua gì, thế mà tôi còn không đủ kiên nhẫn để tập chơi.

    Kiều Thiện:
    01.05.15@21:39

    Chúc mừng bạn sắp đang là thân sinh của một tiểu thuyết ! Hy vọng nó hay, tức là chuyển tải những thông điệp, những triết lý bằng con đường văn học.
    Còn nếu đó là một bàn cờ thì bạn là cả 2 tay cờ đó nên dù bạn thắt nút ở đâu (thế hiểm hay chiếu tướng) thì chính bạn phải gỡ thế cờ đó hoặc kết thúc ván cờ. Ván cờ ấy dài hay ngắn (tiểu thuyết ấy ngắn hay dài) và có những nước cờ hiểm hay không sẽ trả lời chất lượng tiểu thuyết của bạn. Mà nước cờ ấy (những nút thắt trong tiểu thuyết ấy) có hiểm hay không phụ thuộc rất nhiều vào bạn - ngừoi dẫn dắt thế cờ. Bạn phải hội tụ đủ 2 yêu cầu lớn: Vốn sống và vốn ngôn từ. Nếu thiếu 2 thứ vốn ấy, tiểu thuyết sẽ thành luận thuyết vô hồn.
    Tôi không biết chơi cờ (dù là cơ đơn giản nhất) và chưa hề bắt tay viết một cuốn tiểu thuyết nào dù trong đầu tôi gần 20 năm nay vẫn đeo đuổi những ý tưởng về cuốn tiểu thuyết mà mình mong muốn sẽ sinh ra.
    Bởi thế tôi chỉ dám trao đổi với bạn vài lời như vậy chứ không dám hiến kế hay mách nước gì.
    Chúc bạn thành công !
    Nếu có chưa phải, xin văn nhân thứ lỗi !

    Ái Nữ:
    03.05.15@01:22

    Bác biết không, ván cờ này không ngắn cũng không dài, chỉ là vừa đủ, luôn luôn là vừa đủ. Do Thượng Đế sắp đặt chứ không phải tôi. Vấn đề không phải là ở chỗ nó có những nước cờ hiểm hay không, mà vấn đề là những nước ấy cực hiểm, nhưng người giải ván cờ cũng không phải tôi, mà là Thượng Đế. Tôi chỉ chấp bút ứng tác theo thực tế, và chỉ nhận vai kéo màn cho sân khấu hiện ra, từng cảnh từng cảnh một.

    Chân lý luôn có thể được nói lên một cách đơn giản, nên tôi nghĩ vốn từ phổ thông là đủ dùng cho tiểu thuyết này. Còn vốn sống thì đến từ các nhân vật lịch sử.

    Cái tôi cần chuyển tải không phải là luận thuyết, mà là hành động. Ngay sau khi lời mở đầu của tiểu thuyết đăng lên đã có người lập tức hành động bắt nhịp với nó. Thượng Đế đã làm những việc khó, còn tôi chỉ phụ chút việc vặt cho Ngài.

    Trả lờiXóa
  6. He he he Ái Nữ xù lông rồi kìa ! Bạn đang đánh tráo khái niệm , tại sao bạn bảo tôi khinh thường phụ nữ ? Tại sao Bạn biết tính đắc thắng của thằng đàn ông trong tôi ? Bạn khẳng định điều đó ? Ôi giời ạ ! Không hiểu người đối thoại với mình thế nào , xin đừng vội khẳng định . Đó là điều tối kỵ trong tranh luận , đó là điều đơn giản nhất mà ai cũng biết " Trừ Bạn "
    Nói Bạn nghe một lần nữa , tôi sống ở Sài Gòn , mà dân Nam rất tôn trọng và nâng niu phụ nữ . Mà bạn là Nữ tôi lại càng tôn trọng .Còn sự đắc thắng trong con người đàn ông chỉ dành cho đàn ông với nhau thôi , không phải là ăn thua đủ với nữ giới. Bạn không hiểu hay chưa kịp hiểu câu nói của con gái thứ ba của tôi ( Ba ơi , nếu là đàn ông thì Ba cứ chém gió thoải mái , nếu là phụ nữ Ba nên dừng ngay lại )
    Tôi chưa.rút lui ngay đâu , vì tôi đã hứa sẽ theo dõi hết cuốn tiểu thuyết này . Và tôi nói bạn hiểu , tôi nhắc đến trình độ học vấn của bốn đúa con tôi không phải để " NỔ " với bạn và những người ở trong Blog này . Điều tôi muốn nói ở đây là văn của bạn có những độc giả như vậy , nên bạn phải cẩn thận trong việc sử dụng từ ngữ , và sự kiện . Mọi người sẽ dễ dàng bỏ qua những cái ngây ngô ấu trĩ nếu như Bạn không nói câu ( Văn của tôi viết tầm phải cao hơn tầm của bạn đọc )
    Tặng Bạn bài thơ tôi mới sưu tầm được , đoc chơi cho lòng thanh thản
    VỚI BÀN TAY ẤY
    Với bàn tay ấy ở trong tay
    Tôi đã nguôi quên hận tháng ngày
    Một tối trăng cao gieo mộng tưởng
    Vào luồng gió nhẹ thẩn thơ bay

    Một tối vòm trời chẳng gợn mây
    Cây tìm nghiêng xuống nhánh hoa gầy
    Hoa nghiêng xuống cỏ trong khi cỏ
    Nghiêng xuống làn rêu một tối đây

    Những lời huyền bí bốc lên trăng
    Những ý bao la toả xuống trần
    Những tiếng ái tình hoa bảo gió
    Gió đào thỏ thẻ hỏi hoa xuân

    Bóng chiều đi vụt bỗng đêm nay
    Tôi lai đa mang hận tháng ngày
    Dưới ánh trăng cười tôi kiếm mãi
    Dấu bàn tay ấy ở trên tay
    Xuân Diệu 1935

    With those hads in mine
    Assuaged the moon ligh above , casting fanciful deems
    Entering the light bree ze that blew idly by
    One night heavens vault unsullied by clouds
    Trees looked on, bending down slender flovan branches
    Lowers bent dowwn to the grass , while grass
    Bent to the moss one night it was
    Inscrutable words evanesce toward the moon
    Wast thoughts scatter dowwn to this mortal realm
    Loving sounds proclaimed by flower tobreeze
    The breeze uproots pleasantly proclaims to the spring flowerevening shades take flight suden ly tonight
    Im preoccupied with regrets of long months
    Under smiling moonlight i ever seek
    The trace of those hands in mine
    P/ S Người ta hay có câu nói ( Không ai nỡ đánh phụ nữ dù bằng một gốc tre
    Good night

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế này Alaykum Salam ạ, không biết có phải là "Ái Nữ xù lông" hay không, nhưng tại sao anh lại bóp méo một câu của tôi?

      Tôi đã viết rằng: "Sự thật là trình độ tiến hóa tâm linh của người Việt Nam đang tiến tới mức rất cao, vì thế thử thách lớn của tôi là không được viết thấp hơn trình độ của độc giả".

      Nhưng anh lại dẫn thành: "Văn của tôi viết tầm phải cao hơn tầm của bạn đọc".

      Sự nhầm lẫn, sai lệch này là do anh thường thiếu cẩn thận, thiếu bình tĩnh trong tranh luận, hay đơn giản chỉ là anh chưa đủ sức đọc kỹ những gì người khác viết?

      Xóa
  7. Đặt cho " Kieu thien " một cục gạch
    Nay ngày lễ rảnh rỗi không kinh doanh , mới đọc kỹ những comment , thật là ấn tượng . Ấn tượng nhất là ( Viện binh ) của Ái Nữ " Kiều Thiên " , người này tôi hay gặp bên NGLB vói tem vàng . Sau đây là cục gạch đầu tiên cho lời khuyên của KT dành cho Ái Nữ
    Lời KT ( Cái quan trọng là ta vẫn có hàng bán , vì nó mang thương hiệu ta )
    Hàng này là hàng nào ? Hàng điện tử ? Hàng tươi sống ? Hàng rau củ quả ? Hàng hiệu ? Hàng cao cấp ? Hàng quốc doanh ? Hàng gia công ? Hay hàng giả ? .vvvvv
    Khi người ta mua phải một món hàng dân dụng giả , người ta chỉ bực tức một lúc rồi sau đó họ sẽ rút kinh nghệm , không mắc sai lầm lần sau . Một món rau giả bị nhễm độc thì chỉ giết chết một gia đình , thậm chí một loại thuốc giả chỉ làm chết vài trăm người . Nhưng trong văn học thì lại khác, một tác phẩm giả ( Hàng bán lời KT ) sẽ đầu độc hàng triệu triệu độc giả , sẽ đầu độc nhiều thế hệ ( Thế hệ chúng ta đang phải trả giá cho điều đó )!
    Comment Nặc danh 12.50 3/5/2015 là một người rất nổi tiếng trong giới còm sĩ ,ổng còn gai góc , trần trụi và thực tế gấp 50 lần Ái Nữ , thấy ổng vào trang nhà của Bạn tôi rất vui
    Nói Bạn rồi có một người mà tôi hằng kính trọng , sao không nhờ ổng ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thấy Alaykum Salam "nổ" như vậy tôi cũng thấy vui vui.
      Sự nổi tiếng hay không nổi tiếng của một "còm sĩ" không thêm hay bớt điểm cho nội dung comment của họ trong blog này. Cái tên "nặc danh" khắp trên mạng đó đây chẳng nhẽ lại là của cùng một người? Nếu thế thì quả nhiên là nổi tiếng rồi! Alaykum Salam quả nhiên là thông thạo trong việc quảng cáo cho một "thương hiệu".

      Xóa
    2. trước hết cho phép tôi xin lỗi chủ nhà AN vì câu trích dẫn chưa đúng,thứ hai cho phép tôi xin lỗi các anh hùng hảo hán vì đã k dám xưng danh( lý do đã nói rồi)...
      thứ ba xin lỗi ASaLam...tôi là một người 100% là pn và là người ít chém gió vì chém lần nào gió cũng không đứt hiii( mà trong này có thấy nhắc tới NGLB...ui tui sợ mình k có tiền để trả cho những lần chém gió hiii, và thực sự xin lối các bạn vì hình như vấn đề chúng ta bàn bắt đầu xa rời cuốn tiểu thuyết mà tác giả AN đang muốn độc giả quan tâm hiiiiiiii nên chúng ta k bạn tâm về người nặcdanh này nữa.( sẽ có một ngày kiến diện các bạn nơi đây) để quảng cáo cho thương hiệu "nặc danh", tôi k phủ nhận comt trong bài " lời mở đầu tiểu thuyết NTT huyền bí của AN- nặc danh đó là tôi.
      chúc các bạn,các anh, chị tuần mới vui nha. tôi sẽ k làm phiền các bạn nữa. hờ chương tiếp của AN( ah tôi kết ASLam.. rồi đấy. k phải vì đẹp trai đâu. mà quan điểm rõ ràng hiiiiiiiii)

      Xóa
    3. ôi blog tôi vào k đc, ghé trang nhà bn này đọc thấy vui vui... nhưng thấy nhiệt độ nơi đây đang lên, mưa tới mong một ngày dịu mát nhé chủ nhà ...(và mong bạn k giận khi mưa ghé nơi này...hjjjjjjjj) chờ đọc tiếp chương tiếp theo của bn!

      Xóa
    4. @ Nặc Danh
      Tại tôi là Gió cho nên mới bị "chém" nhiều.
      Bạn không cần phải sợ là việc chúng ta bàn "xa rời cuốn tiểu thuyết". Đặc điểm của blog này là các comment của nó thoạt nhìn thì phần nhiều chẳng liên quan gì đến entry cả, nhưng nếu nhìn thật kỹ thì nó lại rất liên quan.
      Tôi cũng kết anh Alaykum Salam rồi, không phải vì anh ấy từng trải đâu mà là vì anh ấy nhiệt tình. Hì hì...

      Xóa
    5. @ Mưa_123
      Rất vui khi bạn ghé qua! Nhiệt độ càng lên thì người ta càng mong... mưa đấy.

      Xóa
  8. Alaykum Salam
    23:40 Ngày 03 tháng 05 năm 2015

    LB ui , anh hùng cứu mỹ nhân kìa ,
    Hồi trước vào trang blog Ái Nữ thấy một comment ( Ái Nữ ơi ... Có người làm chít LB nè ) bây giờ tôi vẫn thích nghe câu nói ( LB ui có người làm chít Ái Nữ nè ) vì bả cố chấp , nên tôi mới nhờ LB phân sử , đúng sai khỏi bàn cãi ( Tôi thua rồi ) . LB động viên Bả không vì tôi mà ngừng viết văn , cũng đừng vì một va vấp nhỏ mà nhụt chí
    LB vào nhà bả đọc rồi cho nhận xét nghen

    Nha Gom La Bang VN
    00:32 Ngày 04 tháng 05 năm 2015

    À, mình đọc hết rồi, hoàn toàn không có gì 'nghiêm trọng' cả, tính cách của AN là vậy, tức là nếu bạn tranh luận 10 năm nữa thì cô ấy vẫn sẵn sàng, hihi...
    Còn mình không tham gia vào chuyện có 'ánh hào quang', mình thấy rõ, vô cùng rõ, là khát vọng của con người làm thượng đế phải... sợ:

    'Bá chủ vũ trụ’ vì muốn thống trị loài người nên phải nhập ‘tinh thần’ của ngài vào bộ óc của một con người cụ thể. Cơ hội đã đến, có một phi thuyền đổ bộ lên một hành tinh nọ, trong đó có 2 phi hành gia, một nam, một nữ, hai người yêu nhau. Trong lúc người nữ đi vắng, ngài bèn đến và dùng sức mạnh để nhập ‘tinh thần’ của mình vào bộ óc của người đàn ông, dĩ nhiên người đàn ông này không thể kháng cự, và nếu ngài thành công thì sau đó người đàn ông này sẽ thành bá chủ vũ trụ hữu hình và do đó không còn tình yêu nữa. May thay, vào lúc đó, nàng kịp thời xuất hiện, thấy nàng, chàng trai vô cùng mừng rỡ nói:
    - Ôi, tình yêu của anh.
    Sau đó hai người ôm hôn, quả tim của hai người nhập thành một và nó bỗng bừng cháy rạng rỡ đầy tình yêu kỳ diệu, rồi phát ra một luồng từ trường vô cùng mãnh liệt không thể nào tưởng tượng nỗi. Thế là chỉ trong vòng một sát na, bao nhiêu quyền lực của bá chủ vũ trụ đã bị tan biến thành mây khói vì bị hóa giải bởi sức mạnh vô địch của tình yêu, ngài phải ‘bỏ chạy’, trước khi vĩnh viễn biến mất, ngài còn ngoái đầu lại và thảng thốt để lại lời trăn trối một cách vô cùng đau đớn:
    - Ôi! ta tưởng ta là bá chủ vũ trụ, không ngờ ta lại bị thua trước sức mạnh tình yêu của con người, xin vĩnh biệt...
    "Tình yêu và bá chủ thế giới".

    Mình tin rằng sự đau khổ mà chúng ta đang có 'chính là hạnh phúc' đó (mà con người, kể cả mình, đã, đang và sẽ không 'ngộ' được), và cái chết là chính sự bất tử đó.
    TM.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hy vọng là Alaykum Salam không vì nhụt chí mà bỏ không theo dõi nổi tiểu thuyết này.

      Xóa
  9. Tôi không biết Người Hà Nội với Ái Nữ có phải là một hay không?
    Bạn trích dẫn câu chuyện của " Lão Khoa " để thuyết phục tôi ? " Lão Khoa cực kỳ nổi tiêng đối với riêng Bạn , còn đối với tôi thì :
    Những năm giặc đánh phá
    Ba đình có sao đâu
    Thơ Trần đăng Khoa 1969
    Và khi vụ chặt cây cối lùm xùm ở Hà Nội " Lão Khoa " đăng đàn
    Những năm giặc đánh phá
    Ba đình vẫn xanh cây
    Thơ Trần đăng Khoa 2015
    Bạn nghĩ sao ? Câu nói " Hà Nội có sao đâu " là từ miệng một chú bé 10 tuổi cảm nhận khi đầu tiên lên Hà Nội . Còn " Ba đình vẫn xanh cây " là từ miệng ông già gần 60 khi Hà Nội bị chặt cây . Sửa thơ như thế có bó tay . Com không Bạn . Thế mà bắt tôi tin câu chuyện của Lão khoa
    Bạn không tin thì mời bạn hỏi trực tiếp " Lão Khoa "

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác Salam ơi!
      Chuyện Trần Đăng Khoa ở đây chỉ có tính hoa lá cành cho vui. Bác chưa bắt được ý tôi. Ý chính mà tôi muốn nói: phải chăng bác có ý tưởng hiếp dâm? Bác và các con của bác lập luận hồ đồ. Bác không tôn trọng đối phương bằng cách cố tình sửa lời của họ. Kết luận cuối cùng: cách tranh luận của bác chẳng khác kiinh doanh, bán hàng của mấy bà già hàng tôm hàng cá, nó chẳng giải quyết được gì. :-)

      Xóa
  10. Bạn Hà Nội thên yêu của tôi ơi
    Lần đầu tien gặp Bạn, rất ấn tượng với cách úp sọt, và cả vú lấp miệng em của Bạn ( xin lỗi trước nếu bạn là phụ nữ ) Đọc trích dẫn lời của Gió phương Bắc của bạn , tôi có cảm giác Bạn đang núp bóng một ai đó . Bạn yêu ơi , nhà văn và người đời khác nhau là nhà văn là người hành nghề chữ nghĩa , dù có lúc cạn kiệt ý tưởng , họ sẽ dừng lại tích luỹ kiến thức để rồi bừng sáng sau này . Còn người đời khi giàu sang phú quý thì vênh váo kiêu ngạo , đến khi phá sản thi trốn chui trốn lủi để tránh nợ . Đó là sự khác biệt giữa nhà văn và người đời
    Một cô gái bán dâm khi hoàn lương bạn có coi họ là người không ? Hay lại lôi quá khứ của họ ra để mạt sát họ ? Hỏi bạn nhân văn có còn . Cũng như ở đây bạn lôi quá khứ của Ái Nữ chắc muốn cho tôi xem thường AN , hỏi bạn có còn nhân văn ? Bạn nhầm rồi dù mới biết AN nhưng tôi rất tôn trọng . Tôi chỉ nhìn vào hiện tại , bạn có đồng ý với tôi ngày mai khác ngày hôm nay , tháng sau sẽ khác tháng này . Vậy hỏi bạn có phải đang ăn mày quá khứ hay không ? Bạn nghĩ con người sẽ hết vốn sống ! Lại nhầm nữa rồi . Cuộc sống vận động không ngừng , con người cũng vậy luôn tích góp vốn sống và kinh nghiệm cho bản thân , Chỉ những người bị dow mới khong còn vốn sống bạn yêu ạ . Bạn nghĩ sao về câu nói ( con chim bị đạn sợ làn cây cong ) đó là kinh nghiệm và vốn sống đó bạn . Bạn chưa hiểu nhiều về tôi mà đã suy diễn lung tung , tôi cảm ơn bạn về điều đó , cũng bởi vì thế mà tôi hoàn thiện thêm về bản thân . Tôi biết bạn bênh AN nhưng ( Thương nhau như thế bằng mười phụ nhau )
    Bạn Hà Nội của tôi ơi , biết bạn học nhiều biết rộng , xin hỏi bạn mấy câu sau :
    1-bạn hiểu gì về câu nói ( Nữ thập tam , nam thập lục )
    2- Bạn hiểu gì về lớp trẻ hiện tại
    3-Tiểu thuyết ( Sợi Xích) nếu cho bạn thì bạn sẽ quẳng ngay vào thùng rác , tại sao tụi trẻ lại say mê đọc ?
    4- Tôi xem phim Táy Du Ký tập ở Tây vương nữ quốc , khi Đường Tăng gặp Nữ Vương tay chân run rẩy , toát mồ hôi , người nhũn ra , tại sao vậy ? Nếu không bị Tý Bà tinh phá đám thì theo bạn chuyện gì sẽ xảy ra ?
    Bạn có biết Phật Thích Ca khi chưa đắc đạo cũng có vợ con ?
    Câu hỏi cuối : Tôi làm nghề kinh doanh , cũng không vì thế mà bạn khinh thường những ngươi bán tôm , bán cá . Hỏi bạn có còn nhân văn không ?
    Thôi không tranh luận nữa hẹn gặp bạn ở những chương tiếp của AN , rồi ta cùng chém ( Bão )
    Chúc một chiều zui zẻ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. @ Alaykum Salam

      Tôi rất ngạc nhiên khi Alaykum Salam cho rằng nhà văn thì không phải người đời. Sự-Khác-Biệt giữa "nhà văn" và "người đời" mà anh đưa ra rất chủ quan, hàm hồ cho nên nó không có giá trị.

      Anh chưa biết điều này: Người Hà Nội là bạn đọc từ những ngày đầu tiên khi blog Hơi Thở Của Vũ Trụ mới xuất hiện tại Blog Việt. Những thông tin về cá nhân Ái Nữ mà anh ấy đưa ra ở comment phía trên đều hoàn toàn chính xác, trùng hợp với những gì tôi đã công khai qua một số entry ở blog Hơi Thở Của Vũ Trụ (trang ở Blog Việt mới là trang đầy đủ). Một khi tôi đã công khai thông tin trên mạng thì bạn đọc có thể khai thác sử dụng. Khi một người dẫn những thông tin về tôi một cách chính xác, không sai lệch, không bóp méo, thì không có lý do gì để nói rằng họ xem thường tôi. Ở đây tôi chỉ thấy Alaykum Salam chính là người đã "suy diễn lung tung". Mặc dù Alaykum Salam nói rằng anh tôn trọng tôi, nhưng chính anh là người liên tục trích dẫn sai lệch, bóp méo câu văn của Ái Nữ (tôn nhau như thế bằng mười hạ nhau). Song tôi vẫn cho rằng Alaykum Salam là người có thiện chí, chẳng qua là anh không đủ năng lực để đọc kỹ văn bản, và vì nhiệt tình nên anh thành người thiếu kiên nhẫn.

      Để các độc giả khác yên tâm rằng những lời bình luận nặng cảm tính và thiếu logic của bạn đọc Alaykum Salam không hề gây tổn hại gì đến tôi, hôm nay tôi giới thiệu thêm rằng Ái Nữ là gái điếm, vì thế cô ấy dễ dàng theo trai lạ (thật ra với cô ấy thì không có người lạ) vào nhà nghỉ hay khách sạn và làm những gì cô ấy cho là nên làm với họ trong đó.

      Đề tài "gái điếm" sẽ được giải quyết ở chương sau, khi đó mọi người tha hồ thỏa sức bình luận.

      Xóa
    2. @ Người Hà Nội

      Sao anh lại cứ như mụ nạ dòng dùng vú mướp mà lấp miệng "em bé" Alaykum Salam vậy? Tôi đã nghĩ rằng không nên copy comment của anh bên Blog Việt dán sang đây, nào ngờ anh đã nhanh nhẹn tự làm lấy.

      Alaykum Salam đã vào "nhà nghỉ" Hơi Thở Của Vũ Trụ, sao anh lại khuyên tôi "không làm gì" với anh ấy, như thế chẳng bất lịch sự lắm ư? Alaykum Salam đã rất nhiệt tình muốn giúp tôi khỏi "ướt mưa", ít nhất thì tôi cũng phải tỏ ra biết điều chứ!

      Xóa
    3. Nếu câu "Đúng vào ngày Cá tháng Tư năm 2010, tôi chuyển đến thành phố Vĩnh Yên" ở doạn đầu được thay bằng "Đúng vào ngày Cá tháng Tư năm 2010, tôi chuyển công tác từ Bệnh Viện Đa Khoa Phúc Yên đến Bệnh Viện Y Học Cổ Truyền Vĩnh Phúc tại thành phố Vĩnh Yên" thì Ái Nữ tránh được cái mác "gái điếm".

      Xóa
    4. Nhưng tại sao tôi lại phải tránh nó? "Gái điếm" vẫn còn khá hơn "khỉ" chứ!

      Xóa
    5. Nếu còn thừa giấy, tớ sẽ vẽ voi. Trên kia bác Salam giao mấy câu đố cho tôi. Khi nào có thời gian, tôi sẽ nhẩn nha giải từng bài. Trước hết là câu "nữ thập tam, nam thập lục " chiểu theo bộ luật hình sự của nhà nước CHXHCN Việt Nam...

      Xóa
    6. Căn cứ vào Điều 9 Luật Hôn nhân và gia đình quy định nam nữ kết hôn với nhau phải tuân theo các điều kiện sau đây: Nam từ hai mươi tuổi trở lên, nữ từ mười tám tuổi trở lên (nam đã bước sang tuổi hai mươi, nữ đã bước sang tuổi mười tám mà kết hôn là đủ điều kiện về tuổi kết hôn)
      Chỉ vì chưa rõ bác Salam đưa ra câu "nữ thập tam, nam thập lục" với mục đích gì, cho nên tòa tạm thời chưa xét đến Điều 115 bộ luật hình sự năm 1999.
      Nay tòa tuyên án xóa bỏ "nữ thập tam, nam thập lục". Đồng thời tòa cảnh cáo. Nếu ngoan cố không tuân thủ sẽ chịu bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc bị phạt tù từ ba tháng đến hai năm.
      :-(

      Xóa
    7. Assalamu alaikum (= Alaykum Salam) wa rahmatullahi wa barakatuh
      =
      May the peace, mercy, and blessings of Allah be with you

      Alaykum Salam có nghĩa như vậy.

      Xóa
  11. Không phải tôi sợ những mỉa mai của các ban, bởi vì chơi blog phải chấp nhận điều đó . Nhìn nhận một vấn đè phải bắt buộc nhìn từ hai phía . Mặt tích cực và mặt tiêu cực , đó mới chỉ là một mặt tiêu cực của tôi mà các bạn thấy , còn mặt tích cực tôi tính để chương sau tôi sẽ nói . Nhưng thấy các bạn ấm ức tôi nói luôn trong commemt này đẻ các bạn hiểu tôi . Cũng đừng vội chửi tôi tiền hậu bất nhất vì đó không phải tính cách của tôi , vì tôi nhìn nhận vấn đề cả hai mặt
    Các bạn gái trẻ ! Có khi nào các bạn gặp phải hoàn cảnh trớ trêu như người con gái ở trong đoạn văn ngắn trên ? Một trò đùa trớ trêu của tạo hoá mà rất ít người con gái nào gặp phải . Một việc bất khả kháng " Đi cũng dở , ở không xong " . Khi được người con trai mời vào nhà nghỉ., cũng như bất cứ người con gái nào khác , cô gái cũng lưỡng lự , cũng phân vân , lòng không hề muốn . Cũng không phải vì lời ông chủ tiệm sửa xe " cậu ấy là người tử tế " mà cô gái đi theo . Ở đây phải hiểu rằng , cô gái biết thừa sự " Tử tế " ấy và chuyện xảy ra tiếp theo . Nhưng với một người con gái có cá tính mạnh , dám đương đầu với nghịch cảnh , cảnh trong nhà nghỉ đã chứng minh cho điều đó
    Hỏi các bạn gái trẻ ? Khi một mình đem khuya đối diện với một người đàn ông lạ trong tình trạng ông Adam , các bạn làm gì ? Kêu thét lên hay có hành động tiêu cực ? Đây là đoạn kịch tính nhất của câu chuyện . Nhìn thái độ thản nhiên của cô gái ( không phải là vô cảm ) đón chờ trò chơi tiếp theo của tạo hoá , ta thấy được tính cách can trường , ẩn sau vẻ đẹp mong manh của cô gái trẻ . Còn cậu trai trẻ , cậu đã quá quen với những lần gặp gỡ với những cô gái dễ dãi . Hôm nay vận may đi vắng nên gặp phải một đoá hồng có gai . Cậu cũng đấu tranh , dằng xé rất dữ , cậu biết nếu làm tới sẽ gặp chuyện không hay nên ( Tẩu vi là thượng sách )
    Còn về phía cô gái ? ( dù trong lòng cũng rất lo sợ ) tôi tin chắc rằng nếu bị cưỡng bức cô gái sẽ liều chết để bảo vệ phẩm giá của mình . Đó là cái đẹp , cái hay của đoạn văn trên mà người đọc hời hợt khó nhận biết được . Đó cũng là một thông điệp mà đoạn văn muốn chuển tải tới mọi người . Dù trong bất cứ nghịch cảnh nào . Phẩm hạnh người con gái cần phải gìn giữ ( Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn ) . Đọc đoạn văn trên nếu bỏ đi câu nói từ miệng chàng trai trẻ ( Quay đầu là bờ ) thì câu chuyện sẽ hay và thật hơn , đoạn văn sẽ nhiều sức sống hơn
    Tôi bình sơ qua như vậy , nếu có gì ngô nghê sai sót mong bạn bỏ qua, bởi vì tôi không phải là người trong nghề. Nếu sau này đọc những chương sau tôi sẽ bình luôn cả hai mặt tích cực và tiêu cực để chúng mình dễ hiểu nhau hơn
    Tôi đang tìm hiểu về văn của Bạn , tại sao Bạn không hỏi tôi tại sao lại thích tính cách gai góc trong văn thơ của Bạn ?
    Zui zẻ nghen

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi anh Alaykum Salam, rút cục là anh vẫn không chịu đọc kỹ, nên bỏ qua không phân tích câu này: "Theo nguyên tắc cá nhân của tôi, tôi sẽ để cho cậu ta “ủ ấm”, để tỏ ra biết điều và lịch sự, đồng thời tự ngăn chặn lòng kiêu ngạo của mình". Với một nhân vật nữ có nguyên tắc cá nhân như vậy, làm gì có chuyện cô ta "liều chết để bảo vệ phẩm giá của mình"? Phẩm giá nào? Bùn ở đâu?

      Tại sao anh "không phải là người trong nghề" mà lại cứ đòi hỏi người viết phải có nghề theo cái tiểu chuẩn nghề nghiệp văn chương nào đó của anh. Tôi đã nói rằng đây là tác phẩm của Thượng Đế, không phải tác phẩm của tôi. Ngài đã cho anh thanh niên kia nói ra câu "Quay đầu lại là bờ" rồi bỏ ra ngoài đêm mưa gió thì tôi cũng chỉ kể lại y như vậy chứ không dám "biên tập" tùy tiện. Người đàn ông đã liều với sức khỏe để bảo vệ bản thân mình không rơi vào sa đọa, sao anh còn chưa vừa lòng? Sao anh phải phí công lo cho nhân vật nữ, trong khi cô ta là Ái Nữ, là Bông Hoa Ác?

      Xóa
  12. Cảm nhận từ: tranquoctrung78 [Blogger]
    05.05.15@06:52

    À mà nói về: văn học. Chắc chắn mình ngu cũng không kém ai đâu. Nhưng văn học mà lớn hơn cuộc sống thì hiển nhiên đấy là thần thoại - mà ai cũng biết đấy - thần thoại không có thực. À mà - hình như thượng đế cũng chỉ sống trong thần thoại. Mà thần thoại cũng là t/p của con người. Theo mình - sự ngu xuẩn nhất của con người là tạo ra thượng đế. À mà "lịch sử đã gọi tên N H T". N H T là ai mà ghê thế bạn Ái Nữ

    Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger]
    05.05.15@14:12

    À đầy đủ là "Lịch sử đã gọi tên Nguyễn Huy Thiệp...", trích trong comment của bạn đọc Nguyễn Ngọc Nam.
    Tôi mới biết đến Nguyễn Huy Thiệp gần đây, từ khi Acemediavn Trẻ Trâu giới thiệu. Trẻ Trâu gọi Nguyễn Huy Thiệp là "bần nông".

    Nguyễn Ngọc Nam nói đúng đấy, "lịch sử" bắt buộc phải gọi tên Nguyễn Huy Thiệp, vì ông ấy dọa "giết phăng" nó.

    "HỀ: Gian nan mới tỏ chí anh hùng. Lịch sử giao cho toàn việc nặng. Tớ mà tóm được, phải giết phăng.
    TIẾNG ĐẾ: Giết phăng ai đấy?
    HỀ: Giết phăng lịch sử.
    TIẾNG ĐẾ: Sao lại giết phăng lịch sử?
    HỀ: Lịch sử là thằng đéo nào? Giao toàn việc nặng cho tao thế này? Không bắt, không giết phăng đi thì để làm gì?..."


    Đấy là văn của "bần nông" Nguyễn Huy Thiệp.

    Phản hồi từ: tranquoctrung78 [Blogger]
    05.05.15@16:50

    Tưởng ai :) hóa ra là Nguyễn Huy Thiệp - ngày xưa ông này có mở quán bia ôm - hóa ra còn là nhà văn. Lịch sử có đường đi của riêng mình. Còn nói "lịch sử đã gọi tên Nguyễn Huy Thiệp" là hơi quá. Nói cho đúng là - lịch sử sẽ nhắc đến tên Nguyễn Huy Thiệp. Vì sao? Vì ông này đã viết "Chúng ta đang sống một xã hội vô cùng khốn nạn" Và "hỏi đến bao đến bao giờ trên mặt đất này mới xuất tiến bộ". À mà đây là quan điểm của mình. Còn bạn Ái Nữ thì sao?

    Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger]
    05.05.15@17:08

    Tôi thì rất lơ mơ về các "nhiệm vụ lịch sử".
    "Nhắc" hay "gọi" thì cũng đều là "điểm danh" thôi, mỗi người thích dùng từ theo kiểu cách khác nhau. Những kẻ vô danh thì có khả năng trốn không bị "điểm danh", đi chơi thoải mái. Xã hội khốn nạn hay không đâu có quan trọng, đời mình khốn nạn hay không mới là vấn đề.
    Ái Nữ chỉ là quả bóng, người ta đá vào đâu thì lăn vào đấy, khỏi cần quan điểm.

    Trả lờiXóa
  13. Thiệt tình tôi chưa kịp đọc các chương trước, nhưng gặp cái còm này:

    Đọc đến đoạn vào nhà nghỉ và những chuyện xảy ra sau đó không được thuyết phục lắm. @trích còm Alaykum Salam.

    Không thuyết phục vì theo bạn í (và cả các con bạn í) rằng không thể tin một người đàn ông+ một người đàn bà dẫn nhau vào nhà nghỉ rồi không làm gì mà đi ra.

    Thật ra chuyện tin hay không là chuyện cá nhân, tùy kinh nghiệm sống của mỗi người, không dễ thuyết phục nhau vì chuyện tin tưởng không phải là chuyện logic, nên cãi nhau chả có ý nghĩa mấy. Sở dĩ tôi bàn góp vào chuyện này vì tác giả Ainu trong còm sau đó bày tỏ ý muốn " biết được bao nhiêu phần trăm độc giả chấp nhận cách xử lý tình huống của gã công nhân ..". Riêng với tôi, tôi tin chuyện ấy là có thể. Nói chung thì chuyện một người đàn ông+ một người đàn bà dẫn nhau vào nhà nghỉ rồi không làm gì mà đi ra không phải là cái gì quá bất thường.

    - trường hợp đấy là hai vợ chồng: có lẽ không biện luận gì thêm

    - trường hợp là tình nhân: rất có thể vào nhà nghĩ với "dâm ý" (chữ của bạn Salam) trong đầu nhưng vẫn không làm gì có thể có vì
    + thực sự thương yêu người phụ nữ, và thấy những biểu hiện không thoải mái của cổ nên không muốn ép. Yêu thương đâu chỉ có mỗi sex, và sex đâu chỉ mỗi chuyện éo ?
    + chợt nhận ra mình sẽ không có đủ khoai để trả nên với lòng tự trọng, không xin chơi chịu nữa
    (ca dao:
    Trăng lên đỉnh núi mu rùa
    Cho anh chơi chịu đến mùa anh trả khoai.
    )

    - với gái làng chơi: bản thân tôi biết không chỉ với một người, dù không có vấn đề gì về sức khỏe, ở với gái làng chơi, đủ sạch sẽ xinh đẹp, mà vẫn không làm gì. Hỏi, chỉ bảo: bỗng dưng không thích. Nói chuyện tào lao cho vui thôi.

    Nói thêm: Tôi nhớ lâu rồi có đọc một truyện của Nguyễn Định Thi, kể chuyện anh phi công có lịch hôm sau xuất kích đánh Mỹ thì hôm trước vợ lên thăm. Dù cách nhau đã lâu, anh vẫn cố nhịn để đủ tiêu chuẩn lái máy bay (là truyện giải thích ai hôm trước make love thì hôm sau sẽ bị loại không được lái máy bay vì lí do sức khỏe). Truyện sau đó bị một số người phê phán là vô lí, không tưởng, .. Nói thật, tôi thì tin vẫn có những người như thế. Họ có những mục tiêu đủ mạnh để thắng cái đòi hỏi về sex.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không biết anh Khung K có đọc các comment của anh Alaykum Salam vội quá không? Chứ tôi nghĩ là anh hiểu lầm ý anh ấy. Nhưng mà thật ra thì tôi cũng không chắc là tôi hiểu ý anh ấy thế nào, vì tổng hợp lại tất cả các comment của anh ấy cho vấn đề này thì nó có vẻ thiếu một logic thông suốt, cho nên tôi không chắc là anh ấy có nói thật những suy nghĩ của mình hay không. Vẻ bên ngoài thì Alaykum Salam không hài lòng với việc để cho người đàn ông kia muốn "quay đầu vào bờ" và bỏ đi, anh ấy muốn hai nhân vật cứ nằm yên cạnh nhau mà không làm gì. Nhưng cụ thể tình huống này, nhân vật nam đã tự nhận rằng mình không đủ khả năng kìm chế, anh ta rất không tự tin vào bản thân mình.

      Còn chuyện hai người khác giới nằm cạnh nhau mà "không làm gì" thì chẳng có gì đặc biệt lắm, nó thật sự bình thường như đời sống. Chỉ có điều có những người cứ đem kinh nghiệm của cá nhân mình ra áp đặt cho một cá nhân khác hoặc áp đặt cho cộng đồng, và cuộc sống trở nên rắc rối từ đó.

      Nếu chúng ta cứ lúc nào cũng biết chắc đối tượng giao tiếp với chúng ta sẽ suy nghĩ và hành động như thế nào thì chúng ta là Thượng Đế rồi còn gì! Như nhân vật nữ trong câu chuyện này, cô ta không chờ đợi nhân vật nam xử lý tình huống bằng cách bỏ đi trong lúc thời tiết hết sức không thuận lợi như thế, hành động của anh ta có vẻ quá khích một cách khó tin. Nhưng anh ta đã làm thế và điều này nằm ngoài kinh nghiệm cá nhân của nhân vật nữ, nên cô ta trằn trọc mãi không ngủ được.

      Bạn đọc Alaykum Salam cũng là một ẩn số. Thật dễ dàng để chỉ ra sự thiếu logic trong các comment của anh ấy. Nhưng chữ nghĩa rốt cục chỉ là một văn bản các ký tự, trong đó không bao giờ nói lên được đầy đủ logic của cuộc sống. Nếu người viết lừa dối thì đó là trò lừa độc giả. Nếu người viết trung thực thì đó sẽ là việc chia sẻ cùng nhau về chuyện chúng ta đã tự đánh lừa bản thân mình như thế nào.

      Xóa
  14. Chào Ái Nữ!
    Tôi tin câu chuyện Ái Nữ kể ở đầu chương này.
    Tôi bị thu hút bởi lối viết lạnh lùng, nhiều tầng và sự thẳng thắn, quyết liệt tôi tìm thấy ở blog "Hơi thở của vũ trụ".

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu cần né tránh thì tôi không viết văn.
      Cảm ơn Cầu Tre đã khích lệ!

      Xóa