Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2016

Đợi Mặt Trời

       Có một năm trong quá khứ, khi dịch vụ hát Karaoke còn mới mẻ và băng cát-xét còn được dùng phổ biến, có một lần tôi đã thuê phòng Karaoke làm phòng thu âm cho mình. Không có thử trước, chẳng khác nào một cuộc lên sóng trực tiếp. Khi nút ghi âm đã bật, tôi đọc vào micro: “… Noel năm nay, em sẽ đem đến cho anh một điều bất ngờ, một niềm vui khi năm mới còn chưa kịp đến…”
*
       Lúc đó giọng tôi còn trong, và tôi là một người dẫn chương trình hoàn hảo chưa ai biết đến. Tôi tự dẫn chương trình cho mình: Đọc thơ.
       Bạn của tôi yêu thơ, và tôi muốn anh ấy biết thơ có thể được đọc lên như thế nào. Bài thơ đầu tiên với những câu thơ đầu tiên:

                       “Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh
                         Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa
                         Đêm sâu quá, đêm nào biết ngủ
                         Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi
                         Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời…”*

       Lưu Quang Vũ, Xuân Quỳnh, Hồ Dzếnh, Nguyên Sa, T.T.Kh… và cả Trần Đăng Khoa nữa.
       Không thể thiếu Trần Đăng Khoa, chỉ vì “Thơ tình người lính biển”.
       Tôi ở núi. Bạn tôi ở biển.

                        “Biển ồn ào, em lại dịu êm
                          Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
                          Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía
                          Biển một bên và em một bên.”*

       Thơ tôi chỉ có một bài thôi, nhưng bài ấy được phổ nhạc, tôi tự làm việc ấy. Còn một bài hát mà tôi tự sáng tác vừa nhạc vừa lời, để tặng riêng bạn tôi.

                         “Anh không nghe lời con sóng ca
                           Theo bên anh biển xa mãi xa
                           Trong mênh mông lời ru thiết tha…
                            …
                            Sóng cồn cào sóng xô
                            Biển nồng nàn biển ru
                            Em nơi này mãi đợi mong…”

       Những bài hát thì tôi không thu trong phòng Karaoke, vì ở đó tôi không có người hỗ trợ. Tôi có một anh bạn cùng lớp chơi ghi ta hay mê hồn, mặc dù không học nhạc lý gì hết. Tôi đem theo một cái máy chạy cát-xét nhỏ rẻ tiền, đến phòng trọ của anh bạn. Chúng tôi thu âm ngay ở đó, không có micro và loa ngoài.
       Cuốn băng gốc tôi gửi cho bạn tôi, còn phần mình giữ một bản sao. Bạn tôi nói đã ôm máy nghe đi nghe lại nhiều lần. Tôi cũng thế.
       Cuốn băng của tôi về sau đã hỏng. Tôi không hát và đọc thơ được nữa. Những lời ca xưa tôi không nhớ được trọn vẹn. Nhưng câu cuối thì tôi nhớ: “Mong tàu anh hãy về bến bờ!”
       Bạn tôi đã đến bến bờ theo cách của anh ấy. Tôi cũng tìm thấy bến bờ cuộc đời mình. Với tôi, kết quả của một mối tình không phải là đến ở cùng người yêu, mà là trở nên mạnh mẽ hơn để sống xứng đáng với tình yêu.
*
       Mọi năm trước tôi không nhắc đến Noel trên blog này, vì tôi không phải là người theo đạo Thiên Chúa. Nhưng năm nay tôi bỗng nhớ đến chuyện năm xưa.
       Tôi và bạn tôi đang bước vào chu kỳ mới của đời người. Chúng tôi lại ra khơi, khi mây đen che phủ bầu trời và bão tố đang chờ phía trước. Đường đi của chúng tôi xuyên qua tâm bão.
       Chúng tôi không được ngủ trong khi đợi mặt trời lên.

                                                                                                      24-12-2016

Chú thích:

  • “Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh… Mà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trời…”: Trích đoạn đầu bài thơ “Bầy ong trong đêm sâu” của Lưu Quang Vũ.
  • “Biển ồn ào, em lại dịu êm… Biển một bên và em một bên.”: Trích “Thơ tình người lính biển” của Trần Đăng Khoa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét