Thứ Ba, 6 tháng 9, 2016

Cây gậy Thương Hiệu và đám mây Lý Thuyết

Vở kịch truyền internet của Ái Nữ

       (Vở kịch này cùng toàn bộ các comment của nó trên Blog Tiếng Việt đã không còn truy cập được, kể cả bản lưu trên Google, nhưng nó đã được sao chép lại trong laptop. Có những nhân vật xuất hiện để viết comment cho vở kịch về sau đã trở thành những nhân vật trong tiểu thuyết "Ngày Tận Thế Huyền Bí", đó là Phương Thật và Gió Phương Bắc (Phương Giả). Mãi về sau, khi có kinh nghiệm nhiều hơn, Ái Nữ mới biết được chắc chắn trong những người viết comment cho vở kịch thì một mình Gió Phương Bắc đóng ba vai, còn Phương Thật thì một mình đóng hai vai, lý do đơn giản là... cãi nhau loạn xị.
       Cập nhật 20-12-2016: Vở kịch này đã được khôi phục trên Blog Tiếng Việt, trong khi rất nhiều bài khác chưa phục hồi.)

       Ái Nữ:  Thưa tất cả các bạn, các công dân Xóm Lá và công chúng! Trong cuộc sống luôn có những sự kiện nho nhỏ mà liên quan đến những vấn đề nghiêm trọng trong xã hội chúng ta. Vì vậy, blog “Hơi Thở Của Vũ Trụ” sẽ phát đi một cuộc trò chuyện đặc biệt chưa từng có từ trước đến nay liên quan đến một sự kiện nho nhỏ trong Xóm Lá. Sự kiện ấy đã xảy ra như thế nào?
       Blogger Lưu Quốc Hòa sau một chuyến đi thực tế cùng giáo sư Nguyễn Lân Dũng vào ngày 02-5-2013 đã đăng trên blog của anh bài “Những vườn treo Hà Nam đang khởi sắc”. Trong những comment cho bài viết đó có ba comment như sau:
       Bạn đọc Phương Lan:     Chúc Hà Nam có vườn treo
                                               Giúp dân xóa đói giảm nghèo vươn lên
                                               Đua nhau nuôi nấm kiếm tiền
                                               Thay cơm có nấm ăn liền rất ngon
                                               Cầu trời cho đặng vuông tròn
                                               Nấm to nấm bé sòn sòn sinh sôi!
       Blogger Lưu Quốc Hòa:  Không cần cầu trời, khoa học không bao giờ cầu trời mà thành công.
       Blogger Ái Nữ:  Các nhà khoa học giúp bà con nông dân là chuyện tất nhiên. Nhưng nếu bà con mà ùn ùn đổ xô đi trồng nấm theo mong ước của bạn Phương Lan thì lại thành ra tai vạ đấy. Còn với anh Lưu Quốc Hòa, phản hồi của anh với bạn Phương Lan có lẽ là một phản ứng tức thì chưa kịp suy nghĩ. Anh nên nhìn kỹ lại, vì tôi thấy nó giống như câu nói của một người hoặc là kiêu ngạo, hoặc là thiếu hiểu biết.
       Những trao đổi tiếp theo của blogger Lưu Quốc Hòa và blogger Ái Nữ thì các bạn có thể tìm để tham khảo trong “nhà” của anh Lưu Quốc Hòa.
       Ái Nữ không muốn là một người nói năng và hành động không rốt ráo. Vì vậy, để giúp bạn đọc Phương Lan, anh Lưu Quốc Hòa và các bạn sáng tỏ hơn về chuyện “cầu trời” hay “không cầu trời”, đồng thời để “trả nợ” giáo sư Nguyễn Lân Dũng- một blogger của Xóm Lá cho comment của giáo sư trong bài “Thấy gì qua một hội thảo” ở blog của giáo sư, ngày hôm nay Ái Nữ cầu gọi tới đây Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ, một lực lượng có thể giải quyết những vấn đề của các nhà khoa học cũng như của tất cả các bạn. Vị khách từ Vũ Trụ này không nói bằng ngôn ngữ của Trái Đất nên Ái Nữ sẽ làm người phiên dịch. Hai vị khách khác được mời tới “sân khấu trường quay” hôm nay là giáo sư Nguyễn Lân Dũng và bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng. Những người còn lại xin mời ngồi ở “hàng ghế khán giả”, các bạn có thể lên tiếng qua các comment.

       (Nói với Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ):  Thưa Ngài, tại sao Ngài lại muốn trò chuyện với giáo sư Nguyễn Lân Dũng và bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Bởi vì họ không chỉ là những nhà khoa học, họ còn là những người sẵn sàng kết nối với công chúng, hòa mình trong cuộc sống của nhân quần. Họ không phải những người kiêu ngạo, chỉ là họ thiếu hiểu biết mà thôi.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng và bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng (đồng thanh):  Ồ!...
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ta sẽ bắt đầu câu chuyện bằng một vấn đề mà các bạn ở đây cùng quan tâm, đó là căn bệnh ung thư…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Đúng là chuyện này tôi rất quan tâm. Gần đây tôi đã đăng trên blog của tôi hai bài viết: “Thông tin mới nhất về ung thư” và “Thấy gì qua một hội thảo”.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ái Nữ đã đọc hai bài viết ấy. Mặc dù say mê Ngài như điếu đổ, nhưng cô ấy vẫn không thể quên rằng mớ kiến thức lòe xòe của Ngài chủ yếu nhờ “sưu tập tin đồn” mà ra. Nhưng Ngài lại là “nhà sưu tập tin đồn” nổi tiếng.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Thì ra “Những thành tựu của công nghệ tin đồn” là do Ngài viết?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Là Ái Nữ viết, nhưng cô ấy viết theo sự chỉ dẫn của ta.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Tôi không bao giờ tin những tin đồn nhảm nhí.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Đúng vậy, Ngài không cần nghe những tin đồn nhảm nhí, vì chỉ riêng những việc làm của Ngài thôi cũng đã đủ nhảm nhí lắm rồi.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng (mặc dù hơi cảm thấy khó ở, nhưng dù sao ông cũng không có kinh nghiệm gì với một năng lực siêu hình):  Vâng, vậy thì xin Ngài nói tiếp! Tôi sẵn sàng lắng nghe.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ (nói với giáo sư Nguyễn Lân Dũng):  Giống như đa số mọi người, Ngài mắc cái bệnh lệ thuộc vào “thương hiệu”.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Ngài nói vậy nghĩa là sao? Tôi không hiểu.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Trong “thông tin mới nhất về ung thư” của Ngài chẳng có thông tin nào là mới cả, ngoại trừ thông tin rằng bệnh viện John Hopkins ở Mỹ đã “phát ra” những hiểu biết đó, còn Ngài thì “phát lại”. Ta chưa tin rằng Ngài dốt nát tới mức không biết chế độ ăn có ảnh hưởng lớn tới bệnh tật, nhưng chỉ vì Ngài quá biết điều, tự thấy cái “thương hiệu” của Ngài không thích hợp cho việc “cầm đèn chạy trước ô tô” trong lĩnh vực y học, nên Ngài cứ rình chờ các “thương hiệu” nổi tiếng kia “phát ra” rồi Ngài “phát lại”. Thật ra trong nhân loại nhiều người đã áp dụng chế độ ăn uống để chữa bệnh ung thư từ lâu rồi, các nhà khoa học chỉ chạy theo đuôi quần chúng để “té nước theo mưa” thôi. Nhưng cũng vì đã từ lâu, quần chúng đã quen sùng bái các nhà khoa học còn hơn là sùng bái Thượng Đế, vì họ chỉ nhìn thấy các Ngài mà không nhìn thấy Thượng Đế, nên hễ có thông tin nào mới là họ lại hỏi: “Các nhà khoa học đã công nhận chưa?” Lâu rồi đến nỗi bây giờ bản thân Ngài cũng đã trở thành một quần chúng hồ đồ như vậy. Các nhà khoa học công nhận hay không công nhận thì có gì mà quá quan trọng chứ! Nay họ bảo loại thuốc này an toàn, ít năm sau họ lại nói thứ thuốc đó gây quái thai hay ảnh hưởng xấu đến tim mạch. Trước kia họ bảo bổ sung can xi bằng đường uống là việc thiết yếu, nay họ lại phát hiện ra rằng việc đó thực ra không có tác dụng gì mà còn thêm tác dụng phụ. Nay họ bảo ăn trứng làm tăng cholesterol, vài năm sau họ lại nói ăn trứng chỉ làm tăng cholesterol nếu ăn quá năm quả một ngày… Một người không đủ bình tĩnh mà nhồi nhét những thông tin như thế vào đầu thì có phen loạn óc.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Nhưng dù sao các nhà khoa học cũng nắm trong tay những phương tiện tiên tiến nhất chứ không áp dụng mò mẫm như quần chúng.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Vấn đề then chốt là ở tư duy chứ không phải là ở phương tiện. Phương tiện càng cồng kềnh bao nhiêu thì càng khó kiểm soát bấy nhiêu dẫn đến sai càng nhiều. Cái môn xác suất thống kê của các Ngài rất là thô thiển. Trên thực tế các nhà khoa học khó có cơ hội quan sát các mẫu đủ lớn, họ cũng phải mò mẫm rất nhiều. Lắm khi các nhà khoa học thành công là nhờ ăn may, còn trong trường hợp không may thì họ sẽ…đính chính.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Nhưng chúng tôi đã tập trung khối óc của các nhà khoa học trên toàn thế giới.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Như kiểu cái hội thảo nói lắm về ung thư mà Ngài vừa dự chứ gì! Bộ óc của mỗi người trong các Ngài dùng được bao nhiêu? Giỏi lắm là sáu phần trăm. Đấy là các Ngài tự biết chứ không phải do ta áp đặt. Sáu phần trăm của tất cả các Ngài cộng lại vẫn chỉ là sáu phần trăm, vì thông tin của các Ngài đã sao chép sang nhau theo phương thức của “công nghệ tin đồn” chứ tự mỗi người trong các Ngài không biết được bao nhiêu cái mới. Thế cho nên xúm xít hết cả lại với nhau bằng đủ mọi môn khoa học mà vẫn không thanh toán nổi bệnh ung thư. Sau nhiều năm các Ngài bỏ bao công sức tiền của nghiên cứu mà đến bây giờ “ung thư đang là bản án treo lơ lửng trước mặt bất kỳ ai” (là ta trích dẫn câu viết của Ngài).
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng: Ái Nữ có lần nói với tôi về con đường mới, nhưng cô ấy chưa hề nói đó là con đường nào.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Trước khi nói về con đường mới thì phải nghiêm túc mà xem xét lại con đường cũ đã. Ngài khen cái anh Hàn Quốc chạy nhanh dường như đã đuổi theo kịp Mỹ. Anh ta chạy nhanh thế là vì chân anh ta dài, nhưng dù sao anh ta cũng vẫn chạy theo đường cũ thôi. Nói về chuyện chân dài, hẳn các bạn ở đây đều nghe đến môn võ Taekwondo đã du nhập từ Hàn Quốc vào Việt Nam. Nếu một võ sinh Taekwondo đã luyện tập ba tháng mà đấu với một võ sinh Karate cũng đã luyện tập ba tháng, theo đúng những gì họ đã được huấn luyện, thì đến tám mươi phần trăm là võ sinh Taekwondo sẽ thua, chân anh ta càng dài thì tỉ lệ thua càng cao. Tại sao thế? Là vì võ sinh Karate chủ yếu ra đòn bằng tay, trong khi võ sinh Taekwondo ra đòn bằng chân trong tám mươi phần trăm các trường hợp. Mà đòn chân vừa chậm vừa hao tổn sức lực, sau ba tháng luyện tập vẫn chưa thể thuần thục, nếu anh ta giơ chân đá mà không bị té ngã thì đã là may rồi. Cái lối tư duy luôn giơ chân lên đầu như thế chỉ thích hợp với đoàn xiếc hay là đoàn làm phim kiếm hiệp, xem cho lạ mắt thôi chứ áp dụng để giải quyết những tình huống thực tế thì thật là chật vật. Các Ngài cần nghiêm khắc kiểm điểm lại xem cái lối tư duy “giơ chân lên đầu” ấy có tồn tại trong nghiên cứu khoa học hay không. Đáng lẽ ra các Ngài tiến sát đối phương, thực hiện đòn quét chân hay cú đấm, nhưng các Ngài lại song phi lên biểu diễn đòn cắt kéo, đa phần là sẽ trượt mục tiêu, dừng lại được rồi các Ngài thở phì phò, trong khi đối phương vẫn nhởn nhơ trước mặt.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Như vậy là Ngài có thể chỉ cho chúng tôi cách giải quyết bệnh ung thư đấy chứ?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Thượng Đế trong bất cứ vấn đề gì cũng luôn có cách, nhưng thử hỏi xem các Ngài đã giải quyết xong các bệnh khác chưa mà đòi giải quyết bệnh ung thư? Bệnh nhân cứ kéo đến ùn ùn và các bệnh viện luôn quá tải. Ngoài chuyện bệnh viện thích quá tải ra thì còn vì nhiều chuyện khác. Tại khoa học các Ngài đã giương cao ngọn cờ “bằng chứng”, nên y học cũng phải là “y học bằng chứng”. Đến nỗi ngoài những bệnh nhân đến bệnh viện để cầu đến sự giúp đỡ của thầy thuốc cho bớt đau bớt bệnh thì rất nhiều người đến chỉ là để đòi các Ngài phải cung cấp “bằng chứng”. Thế nên các bệnh viện bèn tương kế tựu kế, sắm thật nhiều những máy móc đắt tiền, vì công bác sĩ một lần khám bệnh có vài nghìn, còn tiền “in bằng chứng” thì mấy trăm nghìn là ít. Dần dần nhiều người dân đến bệnh viện là để tìm cái máy, chứ họ không còn hiểu gì đến giá trị của thầy thuốc nữa. Các bác sĩ vì thế chịu nhiều phen ấm ức, nhưng biết làm sao khi “gậy ông” đã đập “lưng ông”.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Ngài nói vậy e rằng quá đấy! Nếu không có sự hỗ trợ của các thiết bị tối tân hiện đại thì làm sao y học phát triển được như ngày hôm nay?
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Đúng vậy! Chẳng nhẽ bây giờ lại bảo chúng tôi bỏ những cái máy đi sao?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Vấn đề không phải ở chỗ các Ngài giữ lại hay bỏ đi những cái máy, mà là các Ngài phải làm sao cho con người luôn có giá trị hơn máy và không bị biến thành máy. Thế các Ngài giải thích ra sao khi quần chúng lôi các bác sĩ ra làm ma-nơ-canh rô-bốt trên sân khấu, cứ mỗi lần bỏ “xèng” vào miệng là rô-bốt lại phát ra một tràng những ngôn từ có đầu mà không có đuôi? Ta không bình luận là vở kịch ấy quá đáng hay không, nhưng người dân không làm việc ở trong bệnh viện thì họ làm sao thấu được áp lực đang đè nặng lên các thầy thuốc? Các bác sĩ, điều dưỡng ngày đêm vất vả, vì chăm sóc bệnh nhân thì ít mà vì phải ghi chép hay sáng tác “bằng chứng” thì nhiều. Các loại giấy tờ thôi thì ngập cổ ngập đầu, biết giả dối mà không sao từ bỏ được. Bởi vì họ phải luôn luôn phòng thủ, cả trước đồng nghiệp cũng như trước bệnh nhân, bởi vì “bằng chứng” nhiều khi quan trọng hơn sự thật, nếu lơ là có thể sự nghiệp sẽ đi tong. “Thương hiệu” của họ càng nhỏ thì họ càng phải chăm lo “vở sạch chữ đẹp”, nếu không “quan trên trông xuống người ta trông vào”. Người dân thì chẳng biết đấy là đâu, cứ hò nhau đem xác bệnh nhân vào đòi đào huyệt trong bệnh viện. Lúc bấy giờ “vở sạch chữ đẹp” cũng không sao cứu được, các thầy thuốc thôi đành bỏ bệnh viện vắt chân lên cổ mà chuồn. Có cần phải in ra không cái bằng chứng bây giờ “nhà thương” đã thành “nhà ghét”?
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Những bệnh viện của tôi không bị ghét. Ngài đã biết đến những bệnh viện của tôi chưa?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ta biết rằng hiện nay Ngài chả có cái bệnh viện nào. Không phải riêng ta, nhiều người ở đây cũng đều biết thế, bởi vì Ngài đã công khai nói ra sự thật trong cuốn hồi ký “Từ khởi nghiệp đến M&A” do nhà xuất bản Văn hóa Thông tin phát hành, mới ngay đầu năm 2013 này thôi. Được vinh danh là CEO xuất sắc, nhưng thật ra thoát được cơn khủng hoảng thì hai chân Ngài đã nhủn cả ra rồi, và bây giờ Ngài đang “chống gậy” bằng cái thương hiệu “Thái Thượng Hoàng của tập đoàn y khoa Hoàn Mỹ”. Trải qua bao tháng ngày gian lao vất vả, công sức của Ngài lại thành ra một cái “miếng mồi”, đã nhả ra cho tập đoàn Fortis hết rồi, mà miệng Ngài còn phải nói cảm ơn họ nữa. Thật ra họ cũng đáng được mọi người thông cảm, vì giống như phần đông dân cư trên quả địa cầu, họ cũng chỉ là những người đang “kiếm”.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Tuy tôi không còn bệnh viện, nhưng tôi lại sắp có trường đại học y khoa.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Đúng thế!
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Cái trường đại học chưa khai trương của Ngài, mặc dù được rất nhiều người ủng hộ, nhưng lại gặp bao nhiêu là trắc trở, bởi vì hướng phát triển của nó không thuận theo ý Thượng Thiên.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng (sửng sốt):  Tôi đang thành lập một trường để đào tạo ra các bác sĩ vị nhân, sao Ngài lại nói rằng tôi không làm theo Thiên Ý?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Khi trường của Ngài còn phải chạy theo “thương hiệu”, thì làm sao nó có thể đào tạo ra những bác sĩ vị nhân?
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng và giáo sư Nguyễn Lân Dũng (đồng thanh):  Xin Ngài hãy nói rõ hơn!
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Cứ như những gì mà Ngài chia sẻ cùng công chúng, thì trường đại học y khoa của Ngài đang được định hình để hướng theo tiêu chuẩn Mỹ.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Hoa Kỳ có thương hiệu đứng đầu về khoa học. Tôi làm như vậy thì có lẽ nào sai?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Giờ phút này liệu Ngài có trung thực hay không? Thế trường đại học y khoa khi xưa Ngài theo học nó theo tiêu chuẩn nào? Ngài đã phải bao phen khốn khó, kiếm sống lần hồi mà chẳng thể hành nghề y. Lý do để người ta không nhận Ngài khi đó có phải là vì Ngài không đạt được “tiêu chuẩn Mỹ”? Bây giờ người ta nhìn nhận Ngài như một bác sĩ vị nhân, có công lao của nước Mỹ trong đó hay không?
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Nhưng con người luôn luôn phải đi về phía trước, thế hệ sau này sẽ phải giỏi hơn tôi.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Những người giỏi là những người chân thật, họ sống hồn nhiên mà không khao khát trở thành ai. Nếu như họ thực sự có khát khao, đó là vì những nhu cầu phát sinh trong đời sống. Cho nên có nhiều người trời sinh để làm thầy thuốc giỏi, họ cũng chẳng tự biết đấy là đâu, mặc số phận đẩy đưa cho tới một ngày, do trời định họ bỗng thành nổi tiếng. Nhưng cứ với những tiêu chí mà Ngài đã chọn, trường của Ngài không có cơ hội đón tiếp những người như thế. Không chừng lại rặt những kẻ háo danh ưa đấu đá, ngoại ngữ nếu cần đâu có khó gì đâu. Tốt nghiệp xong tìm nơi rộng đường tiến thủ cho mau, tội vạ gì mà tìm về những nơi nghèo khó. Một khi thương hiệu của trường Ngài đã sáng choang như thế, cớ gì không sang Mỹ mà làm việc cho xong? Chẳng nhẽ lại về trạm xá nông thôn? Dù vị nhân cũng phải cần danh giá. Các bệnh viện cũng không ưa những người giỏi quá, đến đó mà chỉ đạo họ hay sao? Ta hình dung ra vậy Ngài nghĩ thế nào?
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Tôi nhận trách nhiệm trong giáo dục, sẽ truyền cho họ nhiệt huyết đam mê.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Những người thầy của ngành y Việt Nam xưa nay không có nhiệt huyết hay sao? Mà kết quả bây giờ Ngài thấy đó. Chẳng nhẽ Ngài giỏi hơn tất cả? Ngài có tư cách gì mà đánh giá lương tâm nhân cách một con người? Với những sinh viên của Ngài rồi cũng thế mà thôi, họ không thể trở thành bác sĩ vị nhân chừng nào còn phải chạy theo thương hiệu. Còn những trường đại học y khác thì sao? Chẳng nhẽ các bác sĩ vị nhân chưa bao giờ đi ra từ nơi đó?
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Lời Ngài nói kể ra nghe có lý. Vậy nếu theo Thiên Ý tôi sẽ phải thế nào?
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Đúng vậy, ông ấy sẽ phải làm sao? Tôi không hiểu.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Các Ngài phải bỏ đi sự lệ thuộc vào “thương hiệu”, tìm những người giỏi trong đất nước Việt Nam. Chỉ e các Ngài không biết người giỏi là ai, vì xưa nay các Ngài đã quen đánh giá người qua “thương hiệu”. Và dù có nhận ra người giỏi đi chăng nữa, nếu họ không có “thương hiệu” xứng tầm thì các Ngài cũng loay hoay không biết phải làm sao.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Vậy xin nhờ Ngài giới thiệu giúp một người! Tôi biết tìm đâu giữa nhân gian mù mịt, khi xưa nay chúng tôi vẫn dùng người theo “thương hiệu”?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Việc ấy thì có gì đâu mà khó! Ta giới thiệu ngay với các Ngài cô Ái Nữ đây thôi, một cô nàng đẹp đẽ xinh tươi, với bộ não trăm phần trăm kích hoạt. Kẻo cô nàng rảnh rỗi không biết làm gì, dùng thời gian “buôn dưa lê” cùng bọn trẻ.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Chúng tôi biết cô ấy đang ở đây, nhưng với chúng tôi cô ấy chỉ hiện lên bằng câu chữ.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Trước nay tôi chưa nghe nói về cô ta bao giờ cả. Ngài hãy bảo cô ta đến gặp chúng tôi!
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Lưu Bị muốn mời được Khổng Minh còn phải ba lần đích thân tìm lều cỏ. Ngài đã là ai mà đòi triệu tập cô nàng? Một người “trăm phần trăm” chẳng bao giờ lại để cho “sáu phần trăm” điều khiển.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Vậy cứ để cô ta chứng minh rằng cô ta có bộ não dùng được “trăm phần trăm” đi trước đã.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Cô nàng đâu phải người kiêu ngạo! Để được Thượng Đế kích hoạt bộ não của mình, cô nàng đã không hề đòi Thượng Đế phải chứng minh.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Nhưng tôi là một nhà khoa học, tôi không tin vào thế giới siêu hình.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ngài có thật sự là nhà khoa học hay không thì còn phải xem lại đã. Các nhà khoa học để chứng minh được những định lý đầu tiên đã phải dựa vào các tiên đề. Không nhà khoa học nào lại đi chứng minh một tiên đề cả. Thượng Đế chính là tiên đề trong Vũ Trụ, là “máy chủ” cho tất cả các hành tinh. Hơn chín chục phần trăm bộ não con người dành cho liên lạc với thế giới siêu hình, đã bị khóa vì con người chối bỏ. Bỏ Thượng Đế nên con người sa chân vào mê lộ, đi loanh quanh mà chẳng thấy lối về, than thở rằng đời là “bể khổ”, “bờ mê”…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng (dùng tay nọ cấu vào tay kia):  Tôi không biết tôi đang mơ hay tỉnh.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Cứ cho rằng Ngài đúng đi chăng nữa, thì tôi đây cũng chẳng biết làm gì. Người ta đòi tôi chứng minh đủ mọi thứ trên đời, làm cho tôi nhiều phen suýt gục…
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Bởi Ngài đã đưa chân vào “liên minh ma quỷ”, ba nhóm người bắt tay nhau thao túng quả địa cầu. Đó là các nhà chính trị, các nhà tài phiệt và các nhà khoa học ở khắp năm châu. Kẻ cầm quyền, kẻ cầm tiền, kẻ thì cầm “chân lý”. Họ dẫn dắt hành tinh này bằng bộ óc “sáu phần trăm”.
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng:  Có Thượng Đế thật ư? Chuyện này thật hoang đường!
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Có một sự thật hoang đường rằng các nhà khoa học từ chối Thượng Đế, họ không muốn dùng “trăm phần trăm” bộ não, vì họ sợ mất đi “ngai vàng thượng đế” của mình, cho dù đó chỉ là “thượng đế sáu phần trăm”.
       Ái Nữ (nói với Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ):  Thưa Ngài, nhưng không phải nhà khoa học nào cũng thế. Einstein cũng rất yêu Thượng Đế đó thôi. Sao lúc đó Thượng Đế không giúp ông ta? Dù “thuyết tương đối” đã nổi tiếng mà ông ta vẫn chưa thỏa mãn.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Einstein là nhà khoa học chân chính, ông ta tìm chân lý chứ không phải sự nổi danh. Nếu Thượng Đế không giúp ông ta, làm sao ông ta có thể thành công đến thế. Tuy nhiên vì lý do thời điểm, thể xác Einstein khi đó chưa có đủ cơ duyên, não ông ta chưa dùng được trăm phần trăm, những phần liên quan đến siêu hình vẫn hầu như đóng kín. Ông ta chỉ biết rằng “Chúa không chơi xúc xắc”, nhưng Thượng Đế với ông ta còn rất mịt mờ. Song cô cũng không cần quá băn khoăn, bởi vì Einstein đang tái kiếp… Ta biết cô nhiều khi tò mò thái quá, hãy nói xem lúc nãy cô trao đổi gì với anh chàng Mohammed Hamdan Edan Al-Issawi?
       Ái Nữ:  Chẳng có gì mà giấu Ngài cho được. Ngài không như tôi, không gặp khó khăn khi nhớ cái tên rất là dài của anh chàng ấy.
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ta tưởng cô thích anh ta cơ đấy! Nhờ ơn phước của Trời, đàn ông Trung Đông quả là rất đẹp trai!
       Ái Nữ (đỏ mặt, quay về phía khán giả):  Thưa các bạn, Mohammed là nhà nghiên cứu về di truyền thực vật, hiện đang nghiên cứu ở nước Anh, nhưng anh ấy là người Iraq, làm việc cho trường đại học tỉnh Anbar. Chắc các bạn cũng đã đoán ra, rằng anh ấy là tín đồ Hồi giáo. Một ngày năm lần anh ấy cầu Thượng Đế, là vì người Hồi giáo thích thế thôi. Ái Nữ biết Thượng Đế chẳng quan tâm gì đến những lễ nghi, nhưng chắc vì người Hồi giáo không biết mặt mũi Thượng Đế ra sao, nên họ nghĩ cứ thành kính là hơn cả. Cho nên Ái Nữ đã tò mò hỏi Mohammed, và sau đây là hội thoại của chúng tôi:
       “Anh có thật sự tin vào Thượng Đế không?”
       “Có chứ!”
       “Nhưng anh là một nhà khoa học kia mà?”
       “Bởi vì tôi là nhà khoa học nên tôi tin vào Thượng Đế.”
       “Các nhà khoa học luôn muốn chứng minh bất cứ điều gì trước khi tin vào nó. Làm thế nào mà anh biết rằng Thượng Đế tồn tại?”
       “Để tin vào điều gì đó bạn không cần phải tìm cách chứng minh. Tôi tin rằng Thượng Đế hiện hữu bởi vì tôi nhìn thấy những gì Ngài sáng tạo.”
       “Ngài ấy đã sáng tạo những gì?”
       “Ngài sáng tạo ra chúng ta và mọi thứ. Ngài sáng tạo ra Trái Đất, Mặt Trời, Mặt Trăng và các vì sao… Đừng bảo tôi rằng tất cả những cái đó được sản xuất ra từ Mỹ nhé!”…
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ha ha ha!... Một khi nước Mỹ đã không sản xuất ra Trái Đất, Mặt Trời, Mặt Trăng và các vì sao, thì họ chẳng có lý do gì mà đứng đầu thế giới. Nước Việt Nam nhiều người tài giỏi, hãy tiếp nhận hồng ân của Thượng Đế mà giúp đỡ thế giới đi thôi! Khi mỗi người đều có bộ não “trăm phần trăm”, thì thế kỷ 21 này sẽ là thế kỷ tràn đầy sáng tạo.
       (Nói với Ái Nữ):  Cô chớ vội xuất đầu lộ diện, vì các nhà khoa học ở Việt Nam còn rất đáng ngờ. Đừng để họ lôi vào phòng thí nghiệm, chụp lên cô những máy móc dây rợ loằng ngoằng. Rồi không chừng còn có kẻ điên cuồng, ra lệnh bắt cô đem đi mổ não. Các nhà khoa học chúa là thích săm soi đầu người khác, não Einstein họ ngắm mãi không thôi, mà đâu có ích gì, chao ôi!... Trên cơ thể người, máy của họ chỉ bắt được vài dòng điện năng lẻ tẻ, như là điện tim, điện não, điện cơ… Trong khi Thượng Đế là băng tần tổng hợp, đã sáng tạo ra Đại Vũ Trụ muôn trùng…
      Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng yên lặng, trên gương mặt ông người ta khó nhận ra cảm xúc gì. Ông có tư chất của cả nhà khoa học, nhà chính trị và nhà kinh doanh cộng lại.
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng (nhấp nhổm):  Xin Ngài hãy nói thêm về căn bệnh ung thư!
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Ta biết Ngài không dễ quên những điều thực tế. Có bao giờ Ngài đặt ra câu hỏi: Tại sao trong khi tỉ lệ mắc bệnh ung thư chưa bao giờ lớn như những bệnh cần chữa khác, mà các nhà khoa học lại đầu tư nghiên cứu nó thật nhiều? Bởi vì căn bệnh này thách thức các Ngài, nó có khả năng làm cho thương hiệu “người nắm giữ chân lý” của các Ngài rơi vào dĩ vãng, và thế giới đang lâm vào hoảng loạn, vì bệnh nhân giờ không biết tin ai. Thật ra không chỉ bệnh ung thư, mà còn nhiều những “căn bệnh nan y” khác nữa, đã làm cho nhân loại cảm thấy một tương lai u tối, đang bao trùm lên khắp quả địa cầu. Chính điện trường của những băng tần xấu, đã gây nên những hoài bão điên cuồng, của những con người ích kỷ tham lam, đưa thế giới vào trong mê loạn, và bây giờ là thời điểm của tột cùng khủng hoảng… Những tế bào đang sống trong cơ thể, vốn là những vi vũ trụ trong tiểu vũ trụ “con người”, đã bắt phải những làn sóng ấy than ôi, và chúng cũng lao vào khủng hoảng, nên đã biến ra “nhân quái, nhân chia” như thế…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Vậy thì bây giờ chúng tôi phải làm sao?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Phải có những thầy thuốc dùng được “trăm phần trăm” bộ não, để kết nối với thế giới siêu hình, với năng lượng gốc là năng lượng siêu linh, là Thượng Đế đã sáng tạo ra muôn loài vạn vật, đặt lại nhịp sinh học cho cơ thể bệnh nhân, đồng thời đặt lại năng lượng tốt cho môi trường sống, như thế các tế bào sẽ hân hoan vui sướng, chúng sẽ lành lặn lại rất mau, vì chúng đã gặp “tình yêu ban đầu”…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng:  Vậy nghĩa là những căn bệnh khác cũng có thể chữa được bằng cách đó sao?
       Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng vẫn im lặng. Ông là một người rất thông minh,  giờ đây bộ não “sáu phần trăm” của ông đang chạy những phép tính phức tạp của cả “ba nhà” cộng lại…
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Tất nhiên là như thế! Bệnh ung thư cũng như bệnh AIDS thật ra đã có thể giải quyết từ mấy mươi năm trước, do một người Việt Nam được Thượng Đế lựa chọn dũng cảm dẫn đầu, đã truyền bá phương pháp này cho những người có cơ duyên ở khắp năm châu. Nhưng sự thật này luôn bị che giấu bởi “liên minh ma quỷ”…
       Ái Nữ:  Vì Thượng Đế thật thì không đem bán được, Thượng Đế công bằng không thiên vị một ai. Trước Thượng Đế sự thật nào cũng đều hiển hiện, bất kể lợi danh hay son phấn hình hài…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng (hình dung đến hội thảo quốc tế hoành tráng với những bản báo cáo khoa học dài dằng dặc):  Tại sao chúng tôi lại có thể mù tịt thông tin?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Vì các Ngài kiên quyết không tin vào thế giới siêu hình, không chấp nhận rằng khoa học muốn tiến lên thì phải cầu Thượng Đế. Trong danh vọng, các Ngài ru ngủ nhân loại và chính mình bằng câu niệm chú: “Úm ba la…ta là nhà khoa học. Úm ba la…ta là thượng đế. Úm ba la…các nhà khoa học là thượng đế”…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng (mơ màng):  Có cả tôi trong đó ư?...
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Phải, chính là Ngài!
       (Nói với khán giả):  Các bạn đừng trông đợi quá nhiều ở những nhà khoa học! Sùng bái các nhà khoa học một cách mê tín cũng tai hại không kém gì sùng bái một cách mê tín vào Thượng Đế. Đừng hoảng sợ trước môn vật lý lý thuyết cao siêu của họ, vì đó chỉ là những tưởng tượng còn rất thô sơ, không khác gì chuyện hành tinh được đặt trên lưng một con rùa, vẫn chưa phải là “món cháo” nuôi sống ai cho được. Nhưng dù sao, với giả thuyết về “vụ nổ lớn”, các nhà khoa học chân chính nhất cũng đã chấp nhận rằng Thượng Đế có khả năng biến không thành có…
       Ái Nữ (nói với Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ trụ):  Thưa Ngài, liệu các nhà khoa học rồi có chịu chấp nhận những sự thật Ngài vừa nói hay không?
       Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ:  Tất nhiên rồi! Chẳng phải cô chính là nhà khoa học trong kiếp trước đó sao? Và trong kiếp này cô vẫn còn đóng vai một người làm khoa học, cho dù vai diễn của cô dở tệ, bởi vì linh hồn cô đã quá chán vai diễn đó mà thôi. Nhưng các bạn chớ dại dột mà chờ đợi sự công nhận công khai của các nhà khoa học, vì điều này còn khó khăn hơn cả nước Mỹ trong vấn đề cấm súng rất nhiều, bởi "cấm súng xong rồi hàng tồn kho họ sẽ bán cho ai! Nếu các bạn có tâm nguyện và đủ cơ duyên (mà điều này thì hoàn toàn không phụ thuộc vào “thương hiệu”), các bạn sẽ thực hiện những chuyến du hành trong vũ trụ, vượt qua các “lỗ đen” mà thân thể không bị kéo dài thành sợi mỳ ống như tưởng tượng của Ngài Stephen Hawking, không cần phải mua vé giá ba mươi triệu đô la như một nhà tỉ phú nổi tiếng hành tinh. Các bạn thực hiện những chuyến du hành đó không phải để tìm nơi sống trên một hành tinh mới, cũng không phải để quay về khoe khoang, mà để được Thượng Đế ban cho sự kích hoạt bộ não “trăm phần trăm”, để xây dựng cuộc sống trên Trái Đất với vô vàn sáng tạo. Các bạn sẽ tự làm thầy thuốc cho mình, tự làm nhà khoa học, nhà kinh tế hay nhà chính trị, làm bất cứ điều gì mà các bạn thích thú quan tâm. Liệu các bạn muốn như thế hay không? Còn các nhà khoa học thì sẽ đành ngồi đó mà chờ các bạn chứng minh, bởi vì dù có khát khao đi tìm chân lý, nhưng họ đang bị “yểm bùa” bởi những câu niệm chú “úm ba la…”, cho nên họ không thể dẹp bỏ được đám yêu ma đang cản đường bằng cây gậy Thương Hiệu, cũng như không thể thực hiện phép “cân đẩu vân” để đến với Thượng Đế trên đám mây Lý Thuyết…
       Giáo sư Nguyễn Lân Dũng im lặng. Bác sĩ Nguyễn Hữu Tùng cũng im lặng.
       Ái Nữ:  Các Ngài ấy đã im lặng cả rồi nên cuộc trò chuyện đến đây kết thúc. Xin các bạn chớ nghĩ rằng Ái Nữ ngông cuồng, vì một khi “Ngài ấy” đã xuống đây thì “Ngài ấy” sẽ đạo diễn tất cả, Ái Nữ chỉ có việc chấp bút. Ngay cả truyện ngắn “Dưới giàn hoa” mà Ái Nữ đã hứa với bác Nguyễn Lâm Cẩn, Ái Nữ cũng đã phải hoãn lại. Bác Cẩn và các bạn sẽ đọc truyện đó lần sau.                                                                                                                                                  (Đăng trên Blog Tiếng Việt ngày 12-5-2013)






Cảm nhận:
1. Cảm nhận từ: HOÀNG ANH-79 [Blogger] Email12.05.13@15:09
SANG THĂM ÁI NỮ. CHỦ NHẬT VUI NHÉ.
2. Cảm nhận từ: Hoàng Trọng Muôn [Bạn đọc] Email ·http://hoangtrongmuon.blogtiengviet.net 12.05.13@22:38
Hụt mất tem vàng rồi. Tiếc quá.

Chúc AN ngủ ngon!
3. Cảm nhận từ: Sông Cầu [Bạn đọc] Email 12.05.13@23:04
Rất trí tuệ, rất sắc sảo, rất..."thượng đế".
Nhưng chắc bạn đọc cũng phải rất dũng cảm mới dám comt đúng trọng tâm bài này!
4. Cảm nhận từ: Phương [Bạn đọc] 13.05.13@02:38
"Bệnh ung thư cũng như HIV-AIDS thật ra đã có thể giải quyết từ mấy mươi năm trước, do một người Việt Nam được Thượng Đế lựa chọn dẫn đầu, đã truyền bá phương pháp này cho những người có cơ duyên ở khắp năm châu."
Mong Bác Ái cho biết rõ về thông tin này, nếu không người ta dễ suy luận Năng Lực Siêu Hình trong Vũ Trụ của Bác Ái cũng biết phao tin đồn. Rồi lại suy luận tiếp...
5. Cảm nhận từ: nguyenlandung [Blogger] Email13.05.13@06:22
Tôi chưa hiểu tôi làm gì để Ái Nữ giận dữ đến mức đưa tôi thành một nhân vật nghĩ những gì tôi không nghĩ, nói những gì tôi không nói ?y. Có lẽ không nhà văn nào làm chuyện như vậy !
5-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 13.05.13@14:18
Em không giận bác, em yêu bác lắm cơ mà!Nếu bác muốn nói cho em biết bác nghĩ gì thì bác phải đợi gặp em đã chứ! Còn những bài viết của bác mà em trích dẫn thì có bạn đọc chứng giám cho em. Em "mượn" bác một chút để cống hiến cho bạn đọc những điều mà em tin rằng hữu ích với nhiều người, như thế thì có gì mà không được! Nếu như chưa có nhà văn nào "làm chuyện như vậy" với bác thì bây giờ em làm. Em đã nói là em có duyên với bác rồi mà.
5-2. Phản hồi từ: Phương [Bạn đọc] 14.05.13@06:41
Blog của Giáo sư Nguyễn Lân Dũng mang lại cho tôi nhiều kiến thức bổ ích, có khi mới mẻ, ông có cách viết truyền cảm và rất dễ hiểu (đặc tính này không phải ai cũng làm được). Còn những bài viết của Bác Ái làm cái đầu tôi trống rỗng như vũ trụ mênh mang, nhưng ở bài này thì tôi cảm nhận được sự áp đặt và xúc phạm quá quắt. Chắc Bác Ái cũng cảm nhận được sự bất bình của người đọc, nên chữa cháy bằng xin lỗi.
Đáng tiếc rằng cái kiểu nói nũng lịu, ỡm ờ được đặt không đúng chỗ :
“em yêu bác lắm cơ mà! “,
“phải đợi gặp em đã chứ“,
“ chưa có nhà văn nào "làm chuyện như vậy" với bác thì bây giờ em làm“,
“em có duyên với bác rồi mà.“

Nói lẳng lơ, mời mọc với người đàn ông lạ, trong khi không biết rõ tình cảm người ta dành cho mình thế nào, đúng là không biết bảo vệ giá trị của mình.
Trong khi đó mọi người khác đều có tình cảm rất kính trọng đối với GS Dũng, chẳng hạn cách nói của bác Lưu Quốc Hoa (58 tuổi) với GS Dũng “ Thưa thầy: Đó là sơ xuất mà em chưa lường đến, cám ơn thày đã chỉ cho. “ (Blog của bác Hoa: NHỮNG VƯỜN TREO HÀ NAM ĐANG KHỞI SẮC)
Bác Ái nghĩ sai về GS Dũng, nên xin lỗi mà là gây thêm lỗi.
5-3. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 14.05.13@15:22
Một mình phản hồi của tôi chưa nói lên vấn đề gì, thêm cái phản hồi này của bạn vào nữa thì giống như bác Dũng đang lâm vào một vụ "xì-căng-đan" vậy. Chắc bạn đang muốn giúp bác Dũng thêm "nổi tiếng" thì phải. Thay mặt những người hâm mộ giáo sư Nguyễn Lân Dũng, tôi xin cảm ơn bạn!
5-4. Phản hồi từ: Phương [Bạn đọc] 15.05.13@06:08
@Bác Ái
Giả thiết rằng - lời xin lỗi của bác Ái cộng với phản ứng của tôi đã đưa GS Dũng vào vụ “xì-căng-đan“- là đúng. Vậy tôi và bác cùng mắc lỗi, tại sao bác “cảm ơn“ mỗi tôi, còn bác thì sao? Vì lý do gì mà những người hâm mộ GS Dũng chọn bác làm đại diện để chỉ trích tôi về cái lỗi mới của chính bác, trong khi lỗi trước vẫn còn đấy?
Trong phản ứng của tôi không có phần nhận xét về cách GS Dũng sử lý lời xin lỗi của bác, cũng không hề nhận xét về tư cách của GS Dũng. Để bác không có đường suy diễn , tôi đã khóa lại bằng câu “Bác Ái nghĩ sai về GS Dũng“. Vậy mà bác vẫn cố tình suy ra vụ “xì-căng-đan“. Phản ứng của tôi không thể thay đổi được ý nghĩa của lời xin lỗi của bác. Vậy tôi xúc phạm đến GS Dũng ở điểm nào? Mong bác dẫn giải, chứ cái kiểu chỉ áp đặt thì không có tính thuyết phục.
5-5. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 15.05.13@20:16
Nào tôi có xin lỗi ai đâu mà bạn lại áp đặt cho tôi? Một mình giáo sư Nguyễn Lân Dũng đã là gì? Thượng Đế đã mượn tôi để mắng thẳng vào mặt cái nền học thuật giả dối này. Ai thích "ném đá" vào tôi xin cứ việc "ném" thoải mái! Vở kịch này do Thượng Đế soạn ra nên tôi không bao giờ xin lỗi vì đã viết nó.
5-6. Phản hồi từ: Phương [Bạn đọc] 16.05.13@05:04
Ai cũng có chính kiến riêng, tranh cãi nhau là chuyện bình thường, rồi không đi đến thỏa thuận chung cũng là chuyện bình thường. Chúng ta nên dừng cuộc tranh luận này tại đây. Tôi cám ơn bác Ái đã đọc những gì tôi viết và hồi âm.
Mọi người đều tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng, vậy tôi tin rằng chẳng ai kỳ thị hoặc ném đá tới tôi cũng như bác vì lý do tín ngưỡng. Nếu có ai cố tình ném đá thì cách đơn giản nhất là không để ý.
Thấy mọi người quan tâm đến các phương pháp chữa bệnh cổ truyền. Có thể tham khảo bài báo ở báo Lao Động viết về thiền “Gặp người dùng thiền định mở luân xa chữa bệnh cho 6 vạn người“
http://laodong.com.vn/Phong-su/Gap-nguoi-dung-thien-dinh-mo-luan-xa-chua-benh-cho-6-van-nguoi/107110.bld
Tập được thiền có lợi cho sức khỏe, đầu óc thư giãn, đỡ bức xúc. Ai có điều kiện nên thử.
6. Cảm nhận từ: ANNA [Blogger] Email 13.05.13@10:06
Thăm Ái Nữ nè.
Tuần mới vui nhé.
7. Cảm nhận từ: Nguyễn Thanh Quang [Blogger] Email13.05.13@12:17
Đọc 2 lần. Lần thứ 2 nuốt từng chữ.
Tôi vẫn biết AN nghĩ và viết sâu sắc. Nhưng đọc bài này tôi thực sự ngỡ ngàng về văn phong trơn tru nhưng quyết liệt, đề tài khó nhưng lập luận rõ ràng, khúc triết và thực sự trí tuệ.
Bạn đọc hình như đều chưa hiểu tinh thần bài viết này.(tôi ko có ý gì với bạn đọc, đơn giản là tôi cảm nhận được AN).
Tôi sẽ trao đổi với AN bằng e-mail về bài này nhé.
Tôi hết "sợ" AN rồi.
Chúc AN khỏe. Mong gặp AN.
8. Cảm nhận từ: trandinhnhan [Blogger] Email 13.05.13@14:29
Chỉ cần nom trái tim nhảy phừng phừng thế kia thì đã biết Ái nữ yêu bác NLD thế nào! hiiiiiii
9. Cảm nhận từ: LÃO KHOA [Blogger] Email 13.05.13@15:15
Phải công nhận là mụ quái quỷ lắm. Tự dưng lão già này lại muốn lên võ đài ...quật nhau với mụ, dù biết chắc lão thua, vì mụ có võ ...bóp rất là nguy hiểm.
Bác LD không có gì phải băn khoăn. A.N yêu bác đấy nên vuốt ve mấy chiêu thôi, dù lối vuốt này, có thể bác chưa quen. Bác vuốt lại là mụ ù té chạy
9-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 13.05.13@16:04
Dù Lão có xông vào thì tôi cũng tránh ra mà tha cho Lão, vì tôi không muốn Lão hao tổn sức lực với tôi. Tôi muốn Lão dành sức mà quật nhau với những người khác, như thế tiện lợi hơn nhiều.
10. Cảm nhận từ: dizikimi [Blogger] Email 13.05.13@17:10
"Năng Lực Siêu Hình Trong Vũ Trụ: Việc ấy thì có gì đâu màkhó! Ta giới thiệu ngay với các Ngài cô Ái Nữ đây thôi, một cô nàng đẹp đẽ xinh tươi, với bộ não trăm phần trăm kích hoạt. Kẻo cô nàng rảnh rỗi không biết làm gì, dùng thời gian "buôn dưa lê" cùng bọn trẻ."(AN phiên dịch lời của MLSN)
"Ái Nữ với bộ não 100% kích hoạt ".Đây là đánh giá của NLSH hay Ái Nữ tự đánh giá mình? Nếu đây là đánh giá của NLSN thật thì Ái Nữ có thấy mình xứng đáng với đánh giá này không?
10-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 13.05.13@19:03
11. Cảm nhận từ: Ái Nữ [Blogger] Email 13.05.13@20:27
Thưa các bạn! Tôi viết vở kịch trên để nói lên tiếng nói của người trong cuộc.
Tôi vốn là một chuyên gia thực tế lâm sàng bệnh viện, là người trực tiếp đứng ra giải quyết những vấn đề của bệnh nhân, hoạt động trong cả hai lĩnh vực tây y và đông y. Những gì tôi gặt hái được nhờ những hoạt động này không phải là tiền bạc và danh vọng, mà là những bài học thất bại của y học, những nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần của bệnh nhân, những bế tắc trong việc phối hợp với các ngành khác để chăm lo cho hạnh phúc nhân dân. Những cố gắng của tôi không đem lại "thương hiệu" nào lớn hơn một chữ "hâm". Bệnh nhân cũng như đồng nghiệp của tôi đều mệt mỏi và bối rối bởi sự điều hành của "liên minh ma quỷ", họ than thở và trách móc lẫn nhau, còn tôi thì suy nghĩ. Nghĩ mãi, tìm cách hành động mãi rồi thấy thật là vô vọng, tôi thấy mình không được tích sự gì. Tôi thấy đời tôi như đang đi trong một đường hầm tối mà phía trước có thể là ngõ cụt. Nhưng tôi luôn linh cảm rằng có điều gì đó đang chờ đợi tôi phía trước, vì cuộc đời tôi luôn là một chuỗi những sự bất ngờ.
Cách đây sáu năm sự bất ngờ ấy đã đến với tôi. Tôi phát hiện ra rằng có một sự thật đã được che giấu. Có một người thầy Việt Nam vĩ đại đã thực hiện cuộc giải cứu tâm linh trên toàn thế giới. Nhưng người thầy này và ngành học của ông luôn bị xuyên tạc, bóp méo, ngăn chặn tại Việt Nam. Để có thể được học với ông, những người dân Việt Nam đã phải "khăn gói quả mướp" ra nước ngoài trong khi đa số họ đều khó khăn về tiền bạc. Đại đa số người theo học với động cơ đầu tiên là nhu cầu trị bệnh vì khả năng trị bệnh của ngành học này rất thần diệu. Với một người nhiều thất bại như tôi, chỉ riêng khả năng trị bệnh đó thôi đã đủ để được gọi là "phép nhiệm màu". Dù người ta có bán đất bán nhà đi học thì cũng không có gì là quá. Tuy nhiên cũng vì sự thần diệu này mà nhiều học viên thêm mê tín. Những người mê tín khó có thể tiến xa trong ngành học siêu hình này, nhưng họ đã có được một sự bảo trợ chắc chắn về tâm linh, vì đây là lần đầu tiên trong đời họ được cảm nhận Thượng Đế là có thật. Thượng Đế có thật, không giống như trong quan niệm của các tôn giáo, nhưng chỉ có những ai trong lòng luôn gìn giữ tình yêu thiêng liêng với chân lý và dám hy sinh vì tình yêu ấy mới có thể tiến bước một cách vững chắc theo sự chỉ dẫn của Thượng Đế. Những người nào học ngành học này mà vì danh vì lợi thì sẽ phải loay hoay mất rất nhiều thời gian để sửa đổi. Chân lý thuộc về Thượng Đế chứ không thuộc về số đông hay những kẻ quyền lực.
Với tư cách là một bác sĩ, tôi công nhận bệnh ung thư và HIV-AIDS có thể được giải quyết một cách hiệu quả và không tốn kém về tiền bạc vật chất. Nhưng với những gì mà tôi từng trải trong cuộc đời, thì những người nào muốn có được chân lý phải sẵn sàng hy sinh những danh lợi đời thường, thậm chí đôi khi là tính mạng.
Dù người thầy vĩ đại này đã rời bỏ thể xác, nhưng Tâm Linh của ông vẫn luôn giúp đỡ những người học trò đang kế tục sự nghiệp cao cả của ông là đem lại hạnh phúc cho nhân loại. Tôi không công khai danh tính người thầy cũng như những thông tin khác về ngành học ở đây, vì mặc dù được sự phò trợ của Thượng Đế nhưng tôi không phải Thượng Đế, việc công khai đối đầu với "liên minh ma quỷ" trong thời điểm này chưa phải là thích hợp. Nhưng tôi sẽ trực tiếp gặp những người có cơ duyên.
Các bạn hoàn toàn có thể xem những thông tin của tôi là một "tin đồn" vì sự thật nó là như vậy. Chừng nào mà chúng ta chưa du hành vào vũ trụ để trực tiếp học hỏi với Thượng Đế thì tất cả chúng ta đều chỉ là những "nhà sưu tập tin đồn" mà thôi.
12. Cảm nhận từ: LÃO KHOA [Blogger] Email 13.05.13@21:05
Tôi muốn bàn chuyện nghiêm túc với mụ đấy. Tôi cũng đã thấy có một người chữa được khá nhiều ca về ung thư. Tôi cũng đang nghiên cứu bà. Sắp tới ông bạn tôi sẽ công bố một loạt khảo sát về bà trong chuyện tìm mộ. Việc tìm mộ là trăm phần trăm. Tôi có 100 cuốn phim quay về 100 trừong hop tim mộ của bà. Chính xác tuyệt đối. Bà còn chữa được bệnh . Việc chữa bệnh chưa công bố vì chắc các nhà y học sẽ lồng lộn lên vì khó tin đựoc. Nhung chỉ có điều là khỏi bệnh thật. Tôi cũng mang chính tôi ra để thí nghiệm và hiệu quả thật mụ ạ
12-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 13.05.13@21:42
Vậy là Lão cũng đã quan tâm đến tâm linh đấy. Nhưng cách "nghiên cứu" của Lão lại là cách của các nhà khoa học. Tôi tin là tiếng nói của Lão có giá trị.
Tuy nhiên cái bà mà Lão đang nghiên cứu hoặc là không thuộc ngành học của chúng tôi, hoặc là đã tự biến tướng.
Ngành học của chúng tôi không coi việc tìm mộ là việc cần thiết, ngay cả việc chữa bệnh cũng chỉ là một việc nhỏ mặc dù nhiều người học chỉ để chữa bệnh. Chúng tôi quan tâm đến việc giúp con người kích hoạt não bộ để có khả năng kết nối được với Thượng Đế, giúp họ thông suốt mọi vấn đề thực tế trong đời sống của họ, những người này sau khi qua đời linh hồn họ sẽ siêu thoát tức thì, khỏi lo mấy chuyện mồ mả. Còn với những người đã chết thì giúp cho linh hồn họ được về với Thượng Đế. Linh hồn mới là quan trọng chứ mấy cái xác cũ nát bới lên làm gì?
12-2. Phản hồi từ: TRẦN ĐĂNG KHOA [Bạn đọc] Email ·http://Lao Khoa. Blogtiengviet.net 14.05.13@04:54
Thế thì lão sẽ cắp tráp theo học mụ. Mụ nói rất chuẩn đấy. Vấn đề là siêu thoát. Còn hài cốt chỉ là cái xác nhà rỗng tuếch. Người ta có thể thay nhà mà. Tôi cũng chỉ mong giúp những người thân mình siêu thoát và bản thân mình cũng siêu thoát. Siêu thoát ngay khi còn đang thở
12-3. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 14.05.13@15:10
"Siêu thoát ngay khi còn đang thở". Lão nói đúng vấn đề rồi đấy. Trước khi gặp ngành học này tôi không sao thoát được.
"Em như con hạc đầu đình
Muốn bay chẳng cất nổi mình mà bay".
Trong thời gian dài tôi cứ tưởng tôi ngu lắm, nhưng giờ tôi đã biết rằng không phải chỉ có mỗi tôi ngu. Thật tội nghiệp cho tất cả chúng ta khi chưa biết có Thượng Đế.
13. Cảm nhận từ: hoamai1 [Blogger] Email 14.05.13@16:38
Tôi cứ tưởng Lão Khoa tinh lắm cơ, hóa ra lão nhìn nhận một con người cụ thể qua giọng điệu còn thiếu chính xác nên mới bỏ công "lí sự" với "mụ Ái Nữ" như vậy! Còn tôi biết tỏng nhân vật này ngay từ lần đọc đầu tiên. Lão mà đấu với AN thì cứ tung chiêu độc ra là "mụ" hiện nguyên hình! Ha ha...
13-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 15.05.13@00:35
Bà lại tiếp tục tung tin dèm pha "tiểu thư khả ái" là tôi đây phải không? Cảm ơn nhé! Tôi thích "tin đồn" lắm!
14. Cảm nhận từ: nguyenlamcan [Blogger] Email14.05.13@23:25
Tôi cứ ngóng cổ lên mà nghe các "vĩ nhân" đàm luận.Tôi xin gửi các vị một thông điệp nhỏ thôi nhé:


ĐỨC TIN

Nghệ sĩ tạc xong tượng Thánh
Đặt Người lên bệ thờ
Ôi !
 
Nhát đục của ta!
Con mắt của ta!
Bàn tay của ta!
Trái tim của ta…!
Ông quỳ xuống thắp hương khẩn nguyện
Hát bài ca thánh thiện

Nhà thơ đi qua:
- Khôn ngoan !
Đạo chích đi qua:
- Bịp bợm!
Nhà triết học đi qua:
- Sức mạnh!
Dân dồn đến đây:
-Mầu nhiệm!

Núi đá trầm tư :
Ta sẽ đổ sập
Nếu không còn đức tin!

Hà Nội, 7-8-2012
NGUYỄN LÂM CẨN
14-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 15.05.13@00:57
ĐỨC TIN

Ôi con người
Mê tín
Luôn đòi Thượng Đế và thần linh
Phải hữu hình
Trong tượng đá.
Đá chỉ là đá thôi
Núi muôn đời là núi.
Dù đá mòn
Dù núi lở
Thì đức tin vẫn còn đây
Trong trái tim người yêu chân lý.

15-5-2013
Ái Nữ
15. Cảm nhận từ: Vũ Phong [Bạn đọc] Email 15.05.13@06:25
Không có thời gian đọc hết chỉ kịp lướt vội qua mấy dòng CM thì đoán, chẳng phải hài kịch vì không thấy ai cười, không phải bi kịch vì chẳng ai chịu khóc ... Rõ là cái thứ cha chung mắc bệnh ung thư di căn sắp chết thì cũng chẳng đứa con nào khóc nhưng vẫn hỏi han để tỏ vẻ quan tâm. Tuy ngôn ngữ vẫn hàn lâm nhưng kịch vẫn đúng chất kịch cháu chê. Cháu chê không phải là chê kịch mà chê bác Ái Nữ ... tầm của bác viết kịch này chửi cho phí lời.
Đức Tin là một thứ cảm xúc vô hình thật vớ vẩn vứt nó đi.Tất cả các tư tưởng triết lý, đạo lý của Việt Nam do bác Phạm Công Thiện biên soạn còn bị ném ra ngoài bãi rác thì không hiểu các nhà thơ lấy đức tin ở đâu ra nhỉ ? Lạ thật ...
16. Cảm nhận từ: Vũ Phong [Bạn đọc] Email 15.05.13@06:42
Tái Bút: Kịch của bác Ái Nữ tuy không nhưng vẫn hấp dẫn cháu ngay từ những dòng đầu tiên. Cháu chưa đọc là để dành tối về có thời gian đọc cho kĩ văn,thơ,kịch bác Ái Nữ viết.
17. Cảm nhận từ: nguyenvan hien [Blogger] Email16.05.13@04:59
Có cái gì đó rất mới mẻ, chúc chị có một ngày vui!
18. Cảm nhận từ: Ái Nữ [Blogger] Email 16.05.13@08:18
“…những bài viết của Bác Ái làm cái đầu tôi trống rỗng như vũ trụ mênh mang…”
Câu nói trên của bạn Phương là lời khen ngợi lớn nhất dành cho tôi từ trước đến nay. Đó chính là trạng thái siêu nhập định, một trạng thái mà các nhà tu hành tìm kiếm nhưng hiếm khi đạt được. Đầu óc chúng ta phải “trống rỗng như vũ trụ mênh mang” thì mới tiếp nhận được Thiên Ý là những chỉ dẫn thiết thực cho cuộc đời chúng ta. Nếu đầu óc chúng ta xếp đầy những kiến thức hay ho nhưng không sử dụng được thì nó sẽ như một cái kho chật chội, làm cho chúng ta bị “nặng máy”.
Nếu ai đó đầu óc còn “chật chội” mà không tiếp nhận được tinh thần bài viết của tôi thì là người đó chưa có cơ duyên. Nếu tôi có khả năng “xúc phạm” đến những tên tuổi lớn của nền khoa học Việt Nam thì chắc chắn tôi phải là một người rất có tư cách, vì những người “lớn” không bao giờ chấp nhặt một kẻ “vô danh tiểu tốt” cả.
Tôi đến từ Viện Năng Lượng Vũ Trụ Quốc Tế, một viện tâm linh siêu hình mà hiện nay vẫn còn vô danh (và mãi mãi sẽ là Vô Danh). Ngành học này đã gây dựng được “liên minh thượng đế” trên toàn thế giới.
Nền “khoa học văn minh” của nhân loại đã lầm đường lạc lối từ nhiều thế kỷ, để quay đầu lại không phải việc dễ dàng trong chốc nhát. Người Việt Nam nên lấy làm mừng vì nền “khoa học tụt hậu” của nước nhà, vì như vậy chúng ta có cơ hội sửa chữa nhanh hơn các nước khác. Đừng bắt chước các nước “tiên tiến” vì thương hiệu “văn minh” của họ. Nếu họ mà tỉnh táo thì đã không đầu tư tiền của để thiết kế và phóng những con tàu vào vũ trụ theo không gian ba chiều trong khi về mặt lý thuyết họ đã biết vũ trụ có nhiều chiều hơn thế. Vậy nên họ không thu hoạch được gì hơn ngoài những mẫu đất đá không dùng để trồng trọt được và những mẫu khí không dùng để thở được. Trái đất chưa bao giờ chật chội tới mức con người phải bỏ đi tìm một hành tinh mới, chỉ có lòng người chật chội mà thôi.
Tôi đang ở Việt Nam chờ các bạn- những nhà khoa học chân chính của tương lai- tiếp nhận ngành học này để giúp nhân loại tiến lên trong một kỉ nguyên mới, kỉ nguyên của nền khoa học tâm linh. Tôi sẽ đưa các bạn đi khắp thế giới để giúp đỡ bạn bè quốc tế. Các nước khác sẽ không tiến lên được nếu thiếu sự giúp đỡ của người Việt Nam. Mặc dù ngành học này không phải người Việt Nam giữ độc quyền, nhưng chỉ có Thượng Đế mới biết vì sao những người Việt Nam luôn đi trước và tiến xa nhất. Chúng ta hãy chấp nhận điều này như một sứ mệnh. Đừng mải lo cho quyền lợi ích kỷ của quốc gia dân tộc nữa, chúng ta phải giúp đỡ thế giới trước thì mới có thể quay về giải quyết những vấn đề nội bộ của Việt Nam một cách toàn diện cả về khoa học, kinh tế, chính trị. Có những việc con người làm mất vài trăm năm, nhưng Thượng Đế làm thì chỉ trong một khắc.
Chúng ta làm nhiệm vụ quốc tế không phải để có được thương hiệu “đứng đầu thế giới”, mà để xây nên “một tổ quốc duy nhất trên hành tinh này, một đất nước không cần đến những ông hoàng bà chúa, chỉ có những làn gió trong lành sẽ cùng nhau bay về nơi xanh thẳm bao la”.
Nếu các bạn cầu nguyện Thượng Đế, Thượng Đế sẽ chỉ đường cho các bạn đến tìm chúng tôi. Chúc các bạn may mắn!
18-1. Phản hồi từ: dizikimi [Blogger] Email 16.05.13@15:36
"Có những việc con người làm mất vài trăm năm, nhưng Thượng Đế làm thì chỉ trong một khắc.
Chúng ta làm nhiệm vụ quốc tế không phải để có được thương hiệu “đứng đầu thế giới”, mà để xây nên “một tổ quốc duy nhất trên hành tinh này, một đất nước không cần đến những ông hoàng bà chúa, chỉ có những làn gió trong lành sẽ cùng nhau bay về nơi xanh thẳm bao la”.

Nghe AN nói nếu qủa thực như vậy thì may mắn cho nước Việt Nam ta quá! Song lấy gì để đảm bảo đây là nhũng lời nói thật và đáng tin cậy?
Sao nhà nước không có một tổ chức nào nghiên cứu và phổ biến biến ngành "khoa học" cái gọi là "kỉ nguyên của nền khoa học tâm linh."Vai trò của AN hiện nay và gì và có nhiều người theo học ngành khoa họa này chưa?
18-2. Phản hồi từ: giophuongbac [Blogger] Email16.05.13@20:10
Mấy năm trước em có đọc một cuốn sách của lão Jose Saramago viết dựa trên một câu chuyện có thật. Câu chuyện kể về căn bệnh "mù trắng" từ đâu đổ xuống và lây lan trong cộng đồng dân cư. Những người mắc bệnh bị cách ly trong một trại tâm thần. Nơi đó, họ bị các y bác sĩ tước đoạt mọi quyền con người, bị cướp khẩu phần ăn ít ỏi, bị trà đạp lên nhân phẩm mỗi ngày. May mắn thay, giữa họ vẫn còn một người sáng mắt, bà đã âm thầm giúp đỡ họ thích nghi với hoàn cảnh mới. Nhưng bị cách ly khỏi xã hội loài người và sống quá lâu trong sợ hãi và nghi ngờ. Họ đã dần biến thành những con người man rợ. Liệu những con người đó có thể vượt qua số phận hay gục ngã … Đến đoạn này thì em không đọc nữa vì tác giả có ý xúc phạm người mù khi cho rằng: “Người mù có nhìn nhưng không thể thấy, cặp mắt trắc ẩn và đau xót của họ chỉ đăm đăm nhìn vào sự mù lòa của chính họ…”
Giờ ngẫm lại cũng thấy lão Jose nói có lý.
19. Cảm nhận từ: transuongmai [Blogger] Email16.05.13@10:03
Cách đây7 năm khi biết chồng tôi mắc bệnh ung thư tôi đã đi khắp nơi mong tìm được một phương thuốc thần kỳ để mong cứu được người thân yêu của mình nhiều lúc ngước nhìn về phía trời cao bao la nguyện ước mọi điều bẳng cả trái tim và tấm lòng với đấng tối cao mà đâu có được sự diệu kỳ ! Giá mà khi ấy gặp được Ái Nữ chắc cuộc đời sẽ khác đi nhỉ ?
19-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 16.05.13@21:47
Cách đây 7 năm thì ngay cả cuộc đời Ái Nữ cũng còn chưa thay đổi cơ chị Sương Mai ơi! Em mới gặp được ngành học này cách đây có 6 năm thôi mà.
Có những "sự tất nhiên trong chuyện tình cờ". Cái này chúng ta phải trực tiếp học hỏi với Thượng Đế mới biết được. Chị đừng trách Thượng Đế nhé!
20. Cảm nhận từ: giophuongbac [Blogger] Email16.05.13@14:37
Phượng ca
Chít chiu ! Chít chiu !
Chít chiu ! Chít chiu !
Trời đất mênh mang, lạnh như sắt nguội
Mênh mang trời đất, đen đặc tựa sơn
Đất trời mênh mang, hôi tanh nhường máu

Vũ trụ ! Ôi vũ trụ !
Mi ở đó, vì sao ?
Mi tới từ nơi nào ?
Mi đang ngồi đâu vậy ?
Mi, một trái không cầu lớn hữu hạn?
Mi, khối bao la không có chỗ tận cùng?
Nếu là trái không cầu hữu hạn.
Thì không gian bao bọc mi từ đâu?
Xung quanh mi còn những gì tồn tại?
Nếu mi là khối lớn lao vô hạn
Thì không gian mi bao phủ là đâu?
Sự sống, bên trong mi lại có, vì sao?
Rút cuộc lại, mi là sự giao lưu sự sống?
Hay mi chỉ là thứ máy móc vô hồn!

Ngẩng lên ta hỏi Trời
Trời tận trên cao mà chút gì cũng chẳng hay chẳng biết
Cúi xuống ta hỏi Đất
Đất đã chết rồi, chút hơi thở mỏng manh cũng chẳng còn chi
Ta vươn ra hỏi biển
Biển chỉ gào lên những tiếng ầm ì
Ôi!Ôi! Sinh ra ở nơi ô uế tối tăm
Thì đến kiếm báu kim cương cũng thành rỉ sét

Vũ trụ ! Ơi vũ trụ!
Ta muốn hết lời cạn sức nguyền rủa mi !
Những bãi giết người máu mủ hôi tanh kia!
Những chốn lao tù chứa chất đầy đau khổ !
Những nấm mồ vang tiếng qủy réo hờn
Những địa ngục ma chập chờn ghê rợn !
Cớ vì sao mi cứ mãi còn tồn tại?

Chúng ta bay sang phía tây
Phía tây cũng là nơi giết chóc
Chúng ta bay sang phía đông
Phía đông cũng vẫn những lao tù
Chúng ta bay sang phía nam
Phía nam cũng toàn là mồ mả
Chúng ta bay sang phía bắc
Phía bắc cũng địa ngục tối tăm
Sống ở nơi thế giới thế này
Ta chỉ đành như biển khơi gào khóc
-Phượng Ca-
20-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 17.05.13@01:09
Gió hát
Vi vu! Vi vu!
Vi vu! Vi vu!
Trời đất mênh mang, hồng lên nắng ấm
Mênh mang trời đất, cây lá xanh tươi
Đất trời mênh mang, thơm mùi hoa trái.

Vũ trụ! Ôi vũ trụ!
Vẫn luôn ở đó
Ở khắp mọi nơi
Không cần hỏi một lời.
Ngài là một khối sáng huy hoàng
Ngài là năng lượng không cùng tận
Là đấng toàn năng không giới hạn
Bao gồm tất cả mọi không gian.
Trong Ngài chứa cả sự sống và cái chết
Cả những điều thiêng liêng cả những thứ vô hồn.

Ngươi ngẩng lên hỏi Trời
Nhưng chỉ nhìn thấy mây xanh, mây không biết trả lời
Ngươi cúi xuống hỏi Đất
Chỉ là đất nâu không thể nói một câu.
Ngươi vươn ra hỏi biển
Biển dội lại những âm thanh không suy nghĩ.
Ôi! Ngươi sinh ra ở nơi tươi sáng
Nhưng lòng ngươi tối tăm
Vũ trụ ở trong ngươi
Thượng Đế ở trong ngươi nhưng ngươi không hỏi
Ngươi lại hỏi những mây nước cùng đất đá.

Vũ trụ! Ôi vũ trụ!
Ngài đang bị nguyền rủa
Bởi những con người vô ơn.
Con người giết chóc nhau rồi đổ cho Thượng Đế
Mải réo hờn nên lòng người đã thành ra những nấm mồ
Những địa ngục thê lương
Những chốn lao tù đau khổ…

Ngươi bay sang phía tây
Chỉ nhìn vào nơi chết chóc
Ngươi bay sang phía đông
Chỉ thấy chốn lao tù
Ngươi bay sang phía nam
Tin rằng nơi đó không có gì ngoài mồ mả
Ngươi bay sang phía bắc
Chỉ để tìm những địa ngục tối tăm
Ngươi gào khóc
Ngươi tưởng rằng ngươi đã đi hết thế giới này
Và ngươi chỉ là một kẻ không may…

Ngươi đâu có biết gì về Thượng Đế
Hạnh phúc ở trong ngươi, ngươi không biết kiếm tìm
Ngươi chỉ lang thang trong ba chiều không gian
Mà không biết vũ trụ là vô vàn chiều biến ảo.
Khi ngươi quyết định rằng
Thế giới không có gì hơn những điều ngươi thấy
Ngươi tự đóng cửa chính mình, ngồi đó than van…
-Gió hát…






21. Cảm nhận từ: nguyenchunhac [Blogger] Email17.05.13@07:22
@ AN

Ghé cafe sáng nhé.
Đọc tham khảo bài, các cảm nhận.
22. Cảm nhận từ: Phương [Bạn đọc] Email 17.05.13@11:00
Trang Tử viết
- Vũ trụ này có hai phần:
1: Một là Đạo. Mà theo Lão Tử thì: Đạo khả đạo, phi thường Đạo. Danh khả danh, phi thường Danh.
2: Hai là Hình tướng biến thiên, luẩn quẩn trong vòng tương đối, sinh tử.
- Con người cũng như vũ trụ, có hai phần:
1: Một là Đạo thể vô biên tế bên trong.
2: Hai là con người phàm tục bên ngoài, với thất tình lục dục niệm lự biến thiên, trí thức, phán đoán thường nhật, thông thường, tử sinh vô định.
- Xã hội loài người, cũng có hai phần:
1: Một là Thiên nhiên. Thiên nhiên là cái gì thuộc về Thiên chân, Thiên tính, và như vậy chắc chắn là hoàn mỹ.
2: Hai là Nhân tạo. Mà nhân tạo là tất cả những gì do khối óc con người bày vẽ ra, cho nên dĩ nhiên là kém cõi, dĩ nhiên là vụng về, không thể nào đem lại hạnh phúc thật cho con người được.

- Tính chất nhị nguyên là bản chất của vũ trụ. Vậy tôi muốn hỏi bác Ái Nữ: cái Viện Năng Lượng Vũ Trụ Quốc Tế tâm linh siêu hình của bác lấy Tài Nguyên Gì "để xây nên “một tổ quốc duy nhất trên hành tinh này" ?

Tôi thấy bác Ái Nữ giống như một nhà Huyền học. Trang Tử có viết nhà Huyền học là người:
Có tâm thần rất thông minh, tinh tế.
Nhìn thấy Đạo, thấy Trời nơi tâm khảm mình.
Nhận thức được tấn tuồng biến thiên, ảo hóa của vũ trụ cũng như của lịch sử nhân quần.
Cố tu luyện, cố thanh lọc tâm thần để đi đến chỗ cao minh, linh diệu.
Sống phối hợp với Trời, coi mình như một hiện thân của Thượng Đế.

- Tôi muốn theo học bộ môn Khoa học tâm linh đã lâu nay lại có duyên gặp bác Ái Nữ. Vậy nên mong được nhà "Huyền học Ái Nữ" diễn tả sơ qua cho tôi và mọi người thấu hiểu được phần nào hình thái của Thần Linh trong lòng và các Thần Linh tiềm ẩn ngoài vũ trụ của bác một cách cụ thể dễ hình dung, thì ơn tri ngộ này tôi muôn đời chẳng dám quên.

PS: Nhà "Huyền học Ái Nữ" có thể giúp tôi Ngộ Đạo hay đó cũng chỉ là tin đồn ?
23. Cảm nhận từ: Phương [Bạn đọc] 17.05.13@11:31
Bạn Phương (  )không phải người viết các cm 4, 5-2, 5-4, 5-6, ơi!
Tôi đã mất bao nhiêu công để thành Phương. Không được phép tôi mà dám xâm phạm. Buồn thay.
Néu Bác Ái để ý đến địa chỉ Email thì biết ai thật, ai giả.
24. Cảm nhận từ: Phương [Bạn đọc] Email 17.05.13@11:53
Vâng. Tôi không viết các cm vô cùng có ý nghĩa 4, 5-2, 5-4, 5-6, được chưa Phương. Giờ tôi mới biết hễ ai tên là Phương thì phải xin phép bạn, nếu không họ là Người Giả. Cơ quan nào cấp chứng nhận đăng ký độc quyền tên Phương cho bạn vậy Phương ?

- Rất mong bác Ái Nữ giải đáp mấy câu hỏi Rất Thật cho một Người Giả là Tôi. Không biết bác Ái Nữ là Người Giả hay Người Thật? Nếu Thật thì chắc đã đăng độc quyền ở chỗ bạn Phương.
24-1. Phản hồi từ: Phương, người viết các cm 4, 5-2, 5-4, 5-6 [Bạn đọc] 17.05.13@11:57
@Bạn Phương
Bạn mạo được tên tôi, nhưng không mạo được hồn tôi và bạn không giấu được hồn bạn. Vậy tôi linh cảm được bạn là ai.
Lời nhắn: đừng làm như vậy nữa.

Ps: Nếu địa chỉ Email trùng nhau, thì quá dễ dàng để biết được cả những người liên quan.
24-2. Phản hồi từ: Phương, người viết các cm 4, 5-2, 5-4, 5-6 [Bạn đọc] 17.05.13@12:10
Thật dễ dàng thấy đuọc tên Phương đã dùng rồi.Các cm của tôi có ý nghĩa hay không, hoàn toàn không quan trọng. Mà là nghiêm trọng là bạn dùng tên Phương để đánh lừa Bác Ái. Nếu ở các bài khác bạn dùng tên Phương cũng chẳng sao, tôi sẽ tránh.
25. Cảm nhận từ: Ái Nữ [Blogger] Email 17.05.13@12:21
Các bạn không cần phải băn khoăn về chuyện danh tính. Hai "Phương" này tuy khác nhau nhưng vẫn là một. Thượng Đế chỉ có Một chứ không "có hai". Chính vì mắc mớ vào chuyện "có hai" mà nhân loại không thể giác ngộ.
"Tri giả bất ngôn
Ngôn giả bất tri".

Ái Nữ chỉ là một người phàm trần giản dị như tất cả các bạn. Ái Nữ không thể giúp ai nhưng Thượng Đế thì có thể giúp tất cả mọi người. Viện Năng Lượng Vũ Trụ đang chờ để trao lại "chìa khóa" cho các bạn được tiếp xúc và học hỏi trực tiếp với Thượng Đế. Chúng-Ta-Là-Một.
26. Cảm nhận từ: Phương [Bạn đọc] Email 17.05.13@12:31
 Thật ra thì ngay cả các tâm hồn vĩ đại của vị thần thánh tôi còn coi là vớ vẩn không buồn quan tâm. Nên bạn cứ yên mà không phải lo sợ người khác mạo cái tâm hồn thanh tao của bạn. Mạo cái tâm hồn tao nhã của bạn không hiểu tôi dùng vào được việc gì nhỉ ? Từ một cái nick bạn đẩy lên tầm siêu tầm vĩ mô "mạo tâm hồn" :) Ôi con người đấy... Cảm ơn bạn đã khai sáng cho tôi một khái niệm mà tôi chưa từng nghe qua trong đời: "nhưng không mạo được hồn tôi và bạn không giấu được hồn ban" :))
À mà nếu bạn cho rằng những câu hỏi Công Khai, Minh Bạch, không dùng những ngôn từ tục tĩu hay thóa mạ bất cứ một ai là đi Lừa thì đấy là việc của bạn. Tôi không quan tâm. Xin phép cho tôi dừng cuộc "trao đổi" này ở đây. Tôi không muốn tốn thời gian vào những điều vô bổ. Xin phép bạn rồi nhé.
26-1. Phản hồi từ: Phương, người viết các cm 4, 5-2, 5-4, 5-6 [Bạn đọc] 17.05.13@17:51
Tôi cũng không tham gia gì nữa. Trong Vườn Lá này có bao người giỏi Hán Nôm?
27. Cảm nhận từ: Phương [Bạn đọc] Email 17.05.13@19:23
Do bất đồng ngôn ngữ lên tôi cũng không hiểu hết những gì bác Ái Nữ nói (ngôn ngữ ơ đây là trình độ tư duy). Nhưng theo cảm nhận riêng tôi thì hình như bác Ái Nữ nói A thì mọi người trả lời thành X nhưng lại hiểu vấn đề là Y. Có lẽ để phù hợp với số đông quần chúng bác Ái Nữ nên sử dụng ngôn ngữ bình dân hơn chứ những gì hình tượng quá tôi không hiểu. [chắc do từ bé tôi chỉ đọc truyện tranh và nghe VOV giao thông]
Đấy hiện thực đời sống là thế và thực tiễn đã chứng minh cho mệnh đề: Chúng- Ta-Có-Thể-Đồng-Nhất-Nhưng-Chúng-Ta-Không-Thể-Là-Một.
Hình thức không thể quyết định được nội dung.... Nhưng thôi nghe bác tôi không nói về vấn đề này nữa, nếu có cơ duyên nhất định tôi sẽ tìm gặp Thượng Đế. Tôi đang nghiên cưu một công trình khoa học mang tên: Đàn bà và đời sống tâm linh một mối quan hệ biện chứng siêu hình. Nên chắc cũng không có thời gian quấy quả làm phiền bác. Hi vọng trong tương gần công trình nghiên cứu của tôi sẽ đến tay bác theo diện văn bản photo khổ A4. 
27-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 17.05.13@21:16
Chúng ta không thể đòi hỏi quá nhiều ở ngôn ngữ dù là ngôn ngữ nói hay ngôn ngữ viết. Ngôn ngữ vừa là chiếc cầu vừa là rào cản. Số đông quần chúng không đọc blog của tôi. Ở ngoài đời tôi thường chỉ có cơ hội đem Thượng Đế đến cho những người nông dân nghèo thất học, trong đó có người mù chữ. Những người có học vấn cao lại ít người tiến xa được trong ngành học tâm linh này. Có lẽ Thượng Đế chỉ dạy những người "dở" chứ không dạy những người "giỏi". Tôi không "nghiên cứu" gì cả vì Thượng Đế đã biết mọi thứ hộ tôi, tôi chỉ việc thực hành. Chúng-Ta-Là-Một-Nhưng-Hiện-Nay-Chúng-Ta-Chưa-Đồng-Nhất.
Nếu các nhà khoa học vẫn tiếp tục nhận họ là Thượng Đế thì Thượng Đế thật sẽ tiếp tục chỉ đến với dân nghèo, tôi không có lý do để phiền muộn vì điều đó.
28. Cảm nhận từ: Thunguyet [Bạn đọc] Email 17.05.13@20:56
Phương hay Ái cũng chỉ là một, blogTV có lạ gì trò giả danh kia! Chỉ tiềc một người vô danh, không, là "con gái yêu" của ai đó, quen thói cao ngạo, coi trời bằng vung, luôn trưng trộ một mớ hổ lốn các kiến thức chấp nhặt dông dài. Có lẽ do thực hành Vi diệu pháp thiền bị tẩu hỏa nhập ma nên sân si, hỗn láo cả với bậc trưởng thượng chỉ có tội là quá nhiệt tình, cởi mở, hiền lành.
Thôi nói nhân nghĩa làm gì với kẻ đã chết từ khi lập blog!!
28-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 17.05.13@21:35
Trước kia tôi nghe có người nói: "Không ai lại đi đá một con chó chết". Lúc đó tôi tưởng họ nói đúng. Bây giờ thì tôi thấy câu nói đó sai, vì tôi đã biết có người chết vẫn còn bị đá.
28-2. Phản hồi từ: giophuongbac [Blogger] Email18.05.13@00:02
Oạch Hic hic hic :( Chỉ vì ham cuộc nhậu mà không xem trực tiếp màn tấu hài có một không hai này. Phí!
Bác Ái ơi, bình thường em đã rất thần tượng bác rồi :) Em không muốn từ thần tượng lại quá độ lên thành "fan cuồng" đâu. Người mù tập trung ở trại tâm thần và bây giờ là phát tán tin đồn ...vở hài kịch đã trọn vẹn những thanh âm.
Tỷ dụ có một ngày bác Ái cạn kiệt lòng kiên nhẫn, ngán ngẩm chốn "văn đàn" này, muón rời đi thì xin bác cho em bám càng theo với. Giang hồ độc lai độc vãng còn mỗi bác Ái là em ngóng văn chương. 
29. Cảm nhận từ: giophuongbac [Blogger] Email18.05.13@00:44
Đứng về mặt văn chương mà nhận xét một câu công tâm khách quan thì cái chốn văn đàn này toàn là thơ văn chết. (văn đàn là em gọi theo bác Ái chứ cá nhân em thì không cho đây là văn đàn)
Đứng trên bình diện văn học mà nhận xét khách quan về tác giả, tác phẩm thì mọi người ở đây nếu có quan tâm đến văn học phải cảm ơn bác Ái. Văn và thơ bác Ái post ở đây có thể chưa nhiều và chưa phải hay đặc biệt nhưng nó đang góp phần cải tạo lại cái cách nghĩ và cách đọc của mọi người. Hôm trước em đọc bài Bản Nhạc Sau Cơn Mưa của bác Ái thấy gần 30 comment của đủ các thể loại "nhà" nhưng chỉ thấy các "nhà" nói không hiểu với không biết. Điều đó cũng là chuyện bình thường, bởi từ không hiểu ta mới phải đi tìm hiểu, mới phải đọc nhiều, đa dạng phong cách đọc thì sẽ đa dạng phong cách viết. Văn chương bởi thế mà cũng phong phú thêm được.
Đứng trên quan điểm của một độc giả xóm lá mà nhận xét thì em mong các "nhà" bớt diễn những vở tấu hài đi. Bởi người xem như em không thấy hài hước đâu. Nói thật là em thấy lố bịch và đua đòi làm trưởng giả.
Có ai đời thủa một nhà thơ "non trẻ" như bác Lâm Cẩn lại đi chê thơ của bác Đoàn Phú Tứ là không hay. Tất nhiên không hay ở đâu thì cũng không nói ra được. Không hay đơn giản vì tôi thấy không hay :)
Nhà thơ mãi không "trưởng thành" Trần Đăng Khoa thì phê bình thơ theo phong cách em mới thấy lần đầu: " tôi cho rằng.... Tôi nghi rằng....Tôi đồ rằng.... ABC rồi kết luật là không hay" Tất nhiên tất cả các cái mà bác Khoa nghi ngờ mới cho rằng, đồ rằng cũng là tự bác ấy nghĩ ra chứ chẳng căn cứ vào văn bản nào cụ thể. Bác Lâm Cẩn thì gọi đó là những nhà phê bình gặp nhau ở tư tưởng học thuật. Một bác khác không biết là nhà gì nhưng nhận xét tỏ vẻ am tường theo kiểu vuốt đuôi...
Đấy bác Ái bảo em mới biết cái blog TV này có ít bữa mà đã phải xem từng đấy vở hài kịch rồi :(
29-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 18.05.13@02:15
Ồ, bạn chính là một cơn gió đến từ Vũ Trụ, thổi cho mọi thứ bay lên tung tóe. Xong xuôi rồi thì bạn kiềm chế nhé!
Cá nhân tôi quan tâm đến con người hơn là nghệ thuật văn chương. Tôi không dành con người tôi cho văn chương, chỉ là văn chương đã dành cho tôi những phương tiện của nó. Nếu bạn đả phá tôi thì tôi không bao giờ thấy quá, vì đời tôi đã "lãnh đạn" nhiều rồi, nhờ thế "công phu" mới thâm hậu hơn người, tôi phải cảm ơn những người "giúp đỡ". Còn khi bạn đả phá những người khác, tôi e nhỡ có người không chịu nổi, ngọc thể của họ sẽ bất an, tôi phải lo lắng vì tôi là thầy thuốc. Bạn hãy hiểu cho tôi Gió nhé!
30. Cảm nhận từ: dươngbinh [Bạn đọc] Email 18.05.13@02:57
Kịch , thơ, văn , ...cũng chỉ để mua vui.
Nguyễn Du ( truyện kiều ) lời thơ góp nhặt dông dài / mua vui cũng được một vài trống canh .
Cảm ơn vở kịch internet của Ái Nữ đã cho tôi vui được mấy trống canh vì đêm không ngủ được do ngứa cái mình . khoái quá nhờ vở kịch mà được thấy mấy vị có tên tuổi cũng nhẩy cẫng lên tranh luận ( tôi cứ nghĩ các vị cao siêu vĩ đại lắm ) nhưng cũng chỉ là con rối để vở kịch của AN thăng hoa mà thôi .
Đức tin , thánh thần , tâm linh cũng chỉ là con người tự nghĩ ra huyễn hoặc người đời . Vâng ! Các vị tin có tâm linh , có linh hồn thì cứ chết ngay đi để linh hồn ấy về phù hộ cho con cháu các vị sung sướng ngay khỏi phải đua chen với cuộc đời ở cõi trần đang sống và sau đó " linh hồn " các vị viết ra sách , nói qua VOV , TVT1, vtv3 cho người đang sống tin theo .
'Hòn đất mà biết nói năng / thì thày địa lí hàm răng chẳng còn "
Tôi zông zaif một tí gọi là mua vui , mong các vị đừng chấp nhé .
Trước khi ra về , kẻ này xin được cảm ơn AN với vở kịch " Mua vui cũng được một vài trống canh " 
30-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 18.05.13@04:14
Bạn nói nhiều câu khiến tôi phát hoảng. Nhưng tôi biết bây giờ bạn đang là một bệnh nhân với hai chứng bệnh "mất ngủ" và "ngứa". Nếu vở kịch của tôi giúp cho bạn được "mua vui" và "đỡ ngứa" thì tôi cũng thỏa mãn với vai trò thầy thuốc của tôi rồi. Nhưng bạn nhớ ngủ bù đi nhé!
31. Cảm nhận từ: dươngbinh [Bạn đọc] Email 18.05.13@04:47
Cảm ơn AN ! Bạn đúng là thầy thuốc giỏi . Tôi tín nhiệm phương thuốc của THẦY THUỐC ÁI NỮ rồi đấy !
32. Cảm nhận từ: Khán Giả 1 [Bạn đọc] 19.05.13@09:52
Vì tính hiếu thắng mà Phương Giả ngộ nhận Bác Ái và Phương là một, rồi từ đó vô tình để lộ ra nhân cách của mình.
Bây giờ Phương muốn nói cũng chẳng được. Bác Ái và Phương đều tôn trọng sự trung thực, tôn trọng lẫn nhau, muốn nói sự thật, nhưng nếu thanh minh không khéo thì người ta lại càng ngộ nhận.
Bác Ái coi Thượng Đế của mình là tất cả, là trí tuệ cao siêu, là ĐÚNG tuyệt đối, trong cái ĐÚNG đó không tồn tại bất cứ một sự mâu thuẫn nào cả. Bác Ái chỉ truyền lại lời của Thượng Đế của mình. Nếu Bác Ái và Phương là một, thì giữa hai người phải không có mâu thuẫn với nhau. Nhưng thực tế cho thấy mâu thuẫn không hòa giải thể hiện rất rõ trong các phản hồi 5-X. Kết luận: Bác Ái là Bác Ái, Phương là Phương.
Chẳng biết vở bi hài kịch này đã đến đoạn kết, hay chuyển sang hồi hai.
32-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 19.05.13@16:37
Vũ Trụ vừa "đồng nhất thể" vừa "đa dạng thể". Nếu ai cũng giống ai thì làm sao chúng ta có thể biết Thượng Đế là huyền diệu nữa? Nhưng nếu chúng ta không coi trọng tính "Một" của Vũ Trụ thì tất nhiên là sẽ phải chịu những cuộc chiến tranh đau thương ở mọi phương diện mọi cấp độ.
"Cãi nhau là văn nghệ, đánh nhau là thể thao". Các bạn chớ nặng lòng vì những chuyện thường ngày ấy mà sinh bệnh!
33. Cảm nhận từ: Đòi hỏi tính trung thực của chủ nhà Ái Nữ [Bạn đọc] 21.05.13@01:21
Khi một sĩ com mới xuất hiên, họ thường dùng cái nick còn chưa được sử dụng. Ở đây số sĩ com rất ít, nên dễ nhận ra những nick nào đã dùng rồi. Sự trùng lặp của Phương rất có thể là sự không trung thực của chủ nhà Ái Nữ, giống như một mình con sẵm cả 3 vai chèo, để cố ý ám chỉ một người nào đó trong xóm lá có đặc tính mà ít ai có được. Hy vọng ở sự trung thực của Ái Nữ. Đề nghị không trả lời theo kiểu thánh phán.
34. Cảm nhận từ: Đòi hỏi tính trung thực của chủ nhà Ái Nữ [Bạn đọc] 21.05.13@03:04
Câu hỏi là:
Cảm nhận 22 do Ái Nữ tự viết?
Đề nghị trả lời dùng 1 trong 2 từ: ĐÚNG , SAI
35. Cảm nhận từ: Ái Nữ [Blogger] Email 21.05.13@04:01
Ái Nữ có trung thực hay không thì việc đó đã có Thượng Đế phán xét.
35-1. Phản hồi từ: Phương đòi hỏi tính trung thực của chủ nhà Ái NữNữ [Bạn đọc] 21.05.13@11:26
Ái Nữ chỉ trung thực với Thượng Đế của Ái Nữ( gọi tăt TDcAN) và không cần trung thực với bạn đọc, những người chưa biết TDcAN là gì.

Tại sao Ái Nữ né tránh câu hỏi trong cảm nhận 34
"
Cảm nhận 22 do Ái Nữ tự viết?
Đề nghị trả lời dùng 1 trong 2 từ: ĐÚNG , SAI
"

Nếu câu hỏi
" Cảm nhận 22 do Ái Nữ tự viết?
Đề nghị trả lời dùng 1 trong 2 từ: ĐÚNG , SAI
" dành cho TDcAN, thì liệu TDcAN cũng né tránh sự thật đúng không. Có lẽ khi đó TDcAN sẽ trả lời bằng những câu khó hiểu, mà chỉ có những người nông dân mới hiểu được.

Lạ thật. Phản hồi 5-3 rất sai về lô gic. Nếu phản hồi này của TDcAN, thì chứng tỏ ông ( hay bà, hay ...) ta không biết nghĩ. Từ đó suy ra cái SIÊU của ông ( hay bà, hay ...) ta là gì.
Nếu phản hồi này của AN thì chứng tỏ AN không biết nghĩ, nếu vậy khuyên AN đừng viết về các vấn đề mà cần tư duy lô gic nữa, vì đây là điểm RẤT KÉM của AN. Có lẽ vì thế mà không có chuyện Lưu Bị mời Khổng Minh, và không cần dây điện lằng nhằng để xét nghiệm AN. Và dây cũng là bi hài kịch cho chính bản thân AN.
Kiểu nói u mê, nửa tỉnh, nửa say làm người đọc không phân biệt đâu là của An, đâu là của TDcAN, dẫn đến kết luận hoặc nghi nghờ là TDcAN không biết nghĩ. Đây là xúc phạm rất lớn đối với người tin tâm linh, mà điều này do chính AN gây ra. Vậy AN vẫn chưa hiểu về tâm linh đâu.
AN có đồng ý không?
35-2. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 21.05.13@17:22
Nếu bạn thấy bạn đúng thì bạn cứ giữ lấy cái đúng của bạn, Ái Nữ đâu có can thiệp!
Tâm Linh Thượng Thiên không phải là cái mà những người phàm trần như chúng ta có thể hiểu được. Ái Nữ được biết là có Thượng Đế và được sự giúp đỡ của Thượng Đế, như thế đã là may mắn lắm rồi.
Chúc bạn luôn may mắn và hạnh phúc!
35-3. Phản hồi từ: Phương đòi hỏi tính trung thực của chủ nhà Ái NữNữ [Bạn đọc] 21.05.13@23:47

Bye for ever!
35-4. Phản hồi từ: ngdoanbach [Blogger] Email29.05.13@20:27
Cháu thích nhà bác rồi đấy, nhưng tin thì chưa, bác sẵn sàng đón tiếp cháu chứ. Hẹn ngày tái ngộ.
35-5. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 29.05.13@23:14
"Chưa tin" là thái độ tích cực của những kẻ tự xem mình là người học hỏi. Những niềm tin hồ đồ, mù quáng sẽ gây cản trở cho sự tiến hóa của nhân loại.
Đến Thượng Đế còn mở cửa với tất cả mọi người, Ái Nữ tôi có lý do gì mà không sẵn sàng đón tiếp bạn?
36. Cảm nhận từ: Long Ẩn [Bạn đọc] Email · http://yume05.06.13@17:10
Xin phép hỏi Ái Nữ một câu:
"Thượng Đế" có thể liên hệ được với con người và điều chỉnh được hành vi của con người hay không?
Tôi rất tin có một thế lực nào đó trong vũ trụ bao la đang là "máy chủ", nhưng chưa biết gọi tên là gì. Tôi không đồng ý với khái niệm "Thượng Đế" của một số người. Nên tìm một cách gọi khác cho chính xác hơn. "Thượng Đế" là theo cách gọi đơn giản của những người chưa biết "Thượng đế".
Ý kiến của bạn thế nào? Có nên tìm một khái niệm mới chỉ đúng bản chất của "thể chế" đó không?.
Tôi thích cách viết của bạn.
Tôi đang bị bệnh "chung thân", bạn có thể giúp tôi được không? Xin thư cho tôi qua mail:
truongluuthuy52@yahoo.de
Cảm ơn nhiều.
36-1. Phản hồi từ: Ái Nữ [Blogger] Email 05.06.13@18:31
Cho tất cả mọi người thì chúng ta không thể tìm được từ nào thích hợp hơn từ Thượng Đế. Một khi chưa giác ngộ được "bản chất" thì có dùng từ nào cũng không làm người ta hiểu được. Chúng ta không thể định ra các khái niệm cho Năng Lượng Vũ Trụ, chúng ta chỉ có thể trải nghiệm nó. Trong ngành học của chúng tôi dùng từ khác để cầu gọi Thượng Đế, để khỏi "đụng hàng" với Thượng Đế của các tôn giáo giúp cho các học viên theo tôn giáo không bị lẫn lộn Thượng Đế thật với Thượng Đế trong tôn giáo của họ, nhưng đây là bí mật của ngành học và cách gọi này cũng rất tâm linh chứ không theo kiểu "khoa học" đâu. Chúng ta phải bỏ đi sự câu chấp về ngôn từ mà xem xét đến thực tế năng lực ấy có giúp ích cho đời sống thực tế của chúng ta hay không. Thượng Đế thật thiêng liêng hơn Thượng Đế của các tôn giáo rất nhiều.
Những vấn đề còn lại tôi sẽ trao đổi với bạn qua email. Nhưng địa chỉ email bạn viết ở đây có chính xác không nhỉ, vì nó hơi lạ với tôi.
37. Cảm nhận từ: Long Ẩn [Bạn đọc] Email · http://yume06.06.13@02:33
Tôi rất lấy làm cảm kích khi Ái Nứ cho câu trả lời. Cũng như bạn đã biết, khái niệm "Thượng Đế" mà bạn mô tả, tôi rất hiểu (tuy còn sơ lược và mơ hồ), nhưng dễ nhầm với khái niệm đó bên tôn giáo. Nếu vì bí mật ngành học và nghiên cứu thì tôi không dám hỏi nữa. Tôi đang còn rất A,B về vấn đề này, xin bạn chỉ giáo thêm.
Địa chỉ mail trên là của tôi. Tôi đang định cư tại Đức quốc.Rất mong thư của bạn.


4 nhận xét:

  1. hi hi...bài viết này cũng đúng là " Thương hiệu" Ái Nữ- hơi thở vũ tru

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi tin là "thương hiệu" của bác nhiều người chưa quên đâu. Hì hì...

      Xóa
    2. hi hi...nếu " thương hiệu" củ Phạm đình trúc thu thì phải là thế này " Thượng đế bảo loài người vốn quá kiêu ngạo nên sớm muộn vì cũng phải diệt vong nhưng vì là con cưng của Thượng đế nên nên thượng đế mới gieo vào trong chính cơ thể con người một dạng sống tiềm ẩn cực mạnh mà không vì có thể ngăn cản được. Đó là Tế bào mà làoi người các ngươi gọi là "ung thư". Bởi các ngươi quá ngông cuồng nên " tế bào" này trỗi dậy thay vì các ngươi dung nạp, biết sử dụng sức mạnh của nó để "tiến hóa" thì các ngươi lại tìm cách loại bỏ, nhưng có loại bỏ được đâu. Chẳng hạn như với con mèo Ai nu đây, nếu dùng tế bào ung thư của con mèo này mà nhân bản vô tính thì ta tin các người sẽ có loài người tiến hóa với bộ não hoạt động 100% chứ không còn là 6-10% như bây gờ nữa" Hi hi...

      Xóa
    3. Bác cứ yên tâm, mọi sự có vẻ vẫn chưa tệ quá. Đến Cá Thối người ta vẫn còn biết cách dùng kia mà.

      Xóa