Thơ của Ái Nữ
Wan-Ko-Fi
Tôi không thể
nghĩ gì
Về cảm xúc
gây nên bởi thứ ngôn từ lộn xộn
Như cốc-tai
vụng trộn
Những tiếng
khác nguồn đứng bên nhau trong một bài thơ.
Wan-Ko-Fi
Tôi đã không
nhìn thấy chữ “The”
Trốn trong
lòng chữ “O” to tướng
Chắc là vì
thẹn thùng, vì ngượng
Nhìn số Một
lẻ loi giữa hàng chữ cái kia.
Bản nhạc mà
tôi đang nghe
Trong quán
cà phê Wan-Ko-Fi
Không là nhạc
nước tôi. Mở cho riêng tôi.
Trong vắt
không lời.
Hồn tôi khát
khao từng giọt
Như ly kia đợi
cà phê nhỏ xuống
Một rồi. Một
nữa. Đen và đắng.
Trên chiếc
bàn nâu.
Tôi đang ở
đâu?
Wan-Ko-Fi
Nơi trình diện
– Nơi lẩn trốn
Tôi đã hẹn rồi,
không thể muộn
Những chiếc
ghế xanh này đã gặp nhau.
Ở đây tôi
nhìn thấy những sắc màu
Trong một bức
tranh lạ lùng mà tôi từng vẽ
Xanh cùng
Nâu - Đen - Đỏ
Ô-sa-ka nở
hoa bên cửa sổ
Bên tôi.
Ước mơ của
tôi đã đến trời
Wan-Ko-Fi
Tôi còn chờ
đợi điều gì?
Chiếc áo voan
của tôi màu lá
Còn quần zin
của tôi – màu đá.
Tiếng gọi nào
vang lên rất lạ
Cuộc gặp nào
chẳng thể phân ly?
Đến lúc đi rồi…
Wan-Ko-Fi!
04 - 9 - 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét