Truyện ký của Ái Nữ
04-5-2013.
Chúng tôi chỉ có một chiếc xe gắn máy bốn chín phân khối, nhưng có hai
người phải ra đi cùng với một vali to nặng, và “người từ Mỹ” thì to nặng bằng
cả tôi và N cộng lại. Theo giải pháp quen thuộc, N chở “người từ Mỹ” ra nơi bắt
xe lam cho anh ta đứng đợi, sau đó quay về để tôi chở nàng cùng cái vali.
Bầu trời xám lại và nặng trĩu. Chờ mãi
mà xe lam chưa tới, chúng tôi mỗi người dùng một tô phở trước lúc chia tay. Bức
màn nước xám nặng từ trên trời trút xuống. N hân hoan nói với “người từ Mỹ”: “Anh
cầu mưa hiệu nghiệm lắm! Nhưng em thấy trời cứ đợi lúc anh ra đường mới trút
mưa vào mặt anh thôi.” Tôi phì cười: “Chúng ta cầu mưa, nhưng mưa vào lúc nào
và như thế nào lại là chuyện của… Thượng Đế. Chẳng nhẽ bây giờ lại cầu cho mưa
tạnh?” “Người từ Mỹ” ngồi im tủm tỉm không nói, dù lúc khác anh ta nói rất
nhiều.
Thượng Đế đã thương chúng tôi, và thương
bà chủ quán. Trời vừa ngớt mưa thì xe lam tới. N cùng “người từ Mỹ” lên xe lam
đi, tôi trở về bằng xe gắn máy, còn bà chủ quán thì đóng cửa.
Tôi về đến nhà, vừa loay hoay cất xe và
thay quần áo xong thì nhạc chuông điện thoại reo, là số của N: “Chị H ơi! Steve
quên hộ chiếu rồi. Chị tìm ở trong cái cặp da đen. Bọn em chờ chị ở đầu bên kia
phà Cát Lái.”
“Người từ Mỹ” là người Việt Nam chính cống, nhưng vì trót diễn kịch bên America quá lâu, nên giờ về Việt Nam cứ
lơ ngơ như…Mỹ. Thế nên chúng tôi gọi anh ta bằng cái tên Mỹ, còn trước mặt mọi
người thì chúng tôi gọi anh ta bằng tên Việt. Dù sao thì tiếng Việt của anh ta
giỏi hơn khối người từ nhỏ tới lớn vẫn sống ở Việt Nam .
Tôi tìm thấy hộ chiếu của Steve, suýt
nữa tôi tưởng nó đã hết hạn, vì chỉ còn trống hai trang cuối cùng. Khi tôi còn
đang trên đường đi, N đã gọi điện giục giã, nhưng tôi biết không có gì cần phải
vội. N là vậy, có ai đó đã đặt chữ “rối” sau tên của nàng và tất cả mọi người
cùng đồng ý thế.
…
N luôn vui thích khi đóng những vai
quyền quý cao sang, dù sau đó luôn trở về với nhiều buồn giận. Khi ở cùng tôi
nàng vẫn không quên đóng kịch, dọa dẫm cho tôi phải sợ “quyền lực” của nàng.
Nàng tin rằng kiếp trước nàng là một nữ hoàng, nhưng đến giờ tôi vẫn nghi ngờ
điều đó. Nếu quả thực kiếp trước nàng là một nữ hoàng, thì vai diễn của nàng khi
đó hẳn là rất dở.
N luôn tò mò tại sao Thượng Đế đưa tôi
đến với nàng, và tôi có quan hệ gì với nàng trong kiếp trước. Vì thấy tôi cẩn
thận nhặt nhạnh những gì nàng bỏ quên hay làm rơi vãi, nàng đã đề nghị tôi theo
sang châu Phi để “xách giỏ” cho nàng. Bên Tanzania nàng có bạn bè là những
người đứng đầu chính phủ, nước họ có nhiều mỏ kim cương và đá quý. Dù những
người dân Tanzania thất học và nghèo khó, nhưng quan chức chính phủ thì sống xa
hoa, giống như N họ hay bỏ quên và làm rơi vãi, nhưng không phải rơi vãi những
thứ lặt vặt mà là kim cương và đá quý. N tin rằng nếu tôi theo nàng sang đó và
“nhặt nhạnh” đủ những gì cần thiết, nàng sẽ phù phép biến tôi thành một “đại
gia”, vì theo như nàng quan sát thì tôi rất hợp với vai diễn đó. Nếu kế hoạch
này thành công thì nàng sẽ có một “đại gia” theo nàng “xách giỏ”, và nàng sẽ
được công nhận là nhà soạn kịch vĩ đại.
Tôi thừa nhận rằng những kế hoạch của N
luôn hoàn mỹ, nhưng không hiểu sao Thượng Đế chưa bao giờ duyệt cho tôi đóng
những vai diễn trong vở kịch của nàng. Hẳn là Thượng Đế, Cha của những làn gió
đến từ Vũ Trụ, biết rõ tôi là kẻ lười biếng và đơn giản, nên đã không cho tôi
đóng những vai rắc rối.
Còn N cũng không thành công gì lắm trong
vai diễn bà hoàng mà nàng đã chuẩn bị. Khi cùng “người từ Mỹ” chu du trên thế
giới, anh ta luôn xuất hiện trước mọi người với phong cách của một ông vua,
trong khi nàng không được nhìn nhận giống như một bà hoàng mà lại giống như
“người xách giỏ”. Thế là nàng lại buồn lại giận.
Tôi tin trong kiếp trước “người từ Mỹ”
chính là một ông vua, vì anh ta không sao giấu được phong thái đó. Nhưng trong
kiếp này, N với sự ủng hộ của tôi, đã kiên quyết phải hạ bệ anh ta cho bằng
được. Nàng đã thành công. Tôi rất hài lòng, và Thượng Đế, Cha của những làn gió
đến từ Vũ Trụ, cũng rất hài lòng. Vì thế dù có đi mọi phương trời, chúng tôi
vẫn hay có cơ hội ở bên nhau. Những lúc đó, N là bà hoàng của Steve, tôi là bà
hoàng của hai người bọn họ, còn Steve thì có thể tiếp tục làm vua mà không ai
ngăn cản.
…
Khi Steve nhận được hộ chiếu từ tay tôi
thì mưa đã tạnh hẳn. Ba chúng tôi lại đi về hai phía. Từ chiếc loa phóng thanh
trên cao vang lên một bản dương cầm thánh thót, một bản nhạc vô cùng quen thuộc
nhưng tôi chưa bao giờ nhớ tên. Mây xám đang tan dần để lộ ra bầu trời cao xanh
thăm thẳm. Và tôi biết việc N để quên hộ chiếu của Steve chỉ là cái cớ. Chính
là Thượng Đế, Cha của những làn gió đến từ Vũ Trụ, đã gọi tôi ra đây, cho tôi
được nghe bản nhạc này và chỉ cho tôi bầu trời cao xanh ấy.
Tôi không hỏi các bạn tôi sẽ đi đâu,
cũng như họ không hỏi tôi sẽ làm gì. Chẳng phải vì có những điều bí mật, mà vì
chúng tôi xem mọi vai diễn trên thế gian này đều là hư dối. Chúng tôi chỉ nhìn
nhau qua ánh sáng linh hồn, và thương nhau với tình thương của những làn gió.
Họ
sẽ đi tìm những làn gió mới. Tôi ở lại Việt Nam vì có nhiều làn gió nơi đây
đang chờ đợi. Những cơn gió đang hội tụ ở đây. Những cơn bão đang đi qua địa
cầu. Những cơn bão trong lành đang thực hiện một cuộc đổi gió trên toàn thế
giới, xóa tan đi bức màn vô minh của nhân loại.
Vở kịch mới của Thượng Đế đã bắt đầu.
Mỗi người trong các bạn sẽ tự chọn vai diễn cho mình trong đó. Một ngày kia tôi
sẽ cùng các bạn đi khắp năm châu, các bạn tôi đang chờ chúng ta nơi ấy.
Chúng-Tôi-Là-Một và Chúng-Ta-Là-Một. Những làn gió đến từ Vũ Trụ sẽ cùng nhau
xây nên một tổ quốc duy nhất trên hành tinh này, một đất nước không cần đến những
ông hoàng bà chúa, chỉ có những làn gió trong lành sẽ cùng nhau bay về nơi xanh
thẳm bao la.
…
Tôi trở về căn nhà nhỏ mà N đã thuê. Lần
này N không để lại tiền ăn cho tôi, vì họ chỉ còn đủ tiền để bước lên được máy
bay. Khi máy bay hạ cánh thì đó đã là một thế giới khác. Tôi cũng chuẩn bị rời
khỏi nơi đây và chuyển tòa soạn “Hơi Thở Của Vũ Trụ” đến một địa chỉ mới. Các
bạn sẽ còn theo dõi để chứng kiến những màn kịch tiếp theo.
…
Khi tôi ngồi viết những dòng này thì
Không Một Tám nhắn tin cho tôi. Chúng tôi vẫn “anh anh em em” như mọi khi. Mặc
dù Không Một Tám đã đọc “Người Nổi Tiếng và vở kịch ngày Cá tháng Tư”, nhưng
chàng vẫn tiếp tục mộng mơ và không chịu “đóng thuế”.
“Em đang làm gì đấy?”
“Em đang viết truyện. Thế còn anh đang
làm gì?”
“Anh đang ăn bánh mì.”
“Thế trưa nay anh không ăn cơm hay sao?”
“Có, nhưng anh ăn ít quá, nên giờ phải ăn bánh
mì.”
“Có cho em ăn cùng không?”
“Có chứ! Thế em muốn ăn kiểu gì nào?”
“Ăn hết. Ăn sạch sẽ.”
“Eo ôi em ăn khỏe thế! Anh nhường cho em
ăn hết.”
“Cẩn thận kẻo em ăn hết cả anh luôn. Em
là con Khủng Long tái kiếp đây.”
“Oa!...Thế sao?...Sợ quá!...Sợ
quá!...Anh cho em ăn luôn anh đấy. Chỉ sợ em chưa kịp ăn thì anh đã ăn mất em
rồi.”
“Ghét quá!”
“Ghét gì chứ? Sao không yêu mà lại ghét
anh? Hu hu hu!...”
“Thì ghét hay yêu có gì khác nhau đâu?
Cùng là phải nhớ về nhau cả.”
“Nhưng yêu thì sẽ mong mỏi được gặp
nhau, còn ghét thì vừa nhớ đã thấy chán rồi.”
“Không hẳn là thế đâu. Anh không nhớ
“ghét của nào trời trao của ấy” hay sao?”
“Nhưng nhỡ trời không trao thì sao?”
“Thì càng đỡ lo chứ sao!”
“Thì ra lại phải mừng cơ nhỉ! Thế này
anh lại càng phải cố gắng giữ em thật chặt để em không rời xa anh mới được!”
“Em không tin là anh biết cách đâu.”
“Anh tin là anh sẽ có cách.”
Đến đây thì tôi đành phải “lặn”.
…
Còn các bạn? Khi Ái Nữ xuất hiện trong
đời thực, các bạn sẽ tiếp tục mộng mơ hay là chịu “đóng thuế”?
Tháng 5 - 2013.
Chà chà.....đọc nữa đã rồi xâu chuỗi.
Trả lờiXóaNày bạn, Nhà văn kiếp trước - nói chuyện kiếp này,rồi : nơi chỉ có những ngọn gió trong lành cùng nhau...., rồi: nhìn nhau qua ánh sáng linh hồn, nữa: Thượng đế cha của những ngọn gió,và ......từ ngữ đẹp mà không xa lạ với Ong chút nào,rất thích.
Thế này vì Ong chỉ là thảo dân, rất chi ngại các bạn viết giỏi,khi thích quá thì cứ com hết suy nghĩ - thậm chí có lúc hạn chế rồi nhưng khoái quên sừ thành người nói lắm chả đâu vào đâu, viết rồi thì không muốn xoá,vậy- Ái nữ ơi!
Quả thật sức đọc của Ong Nâu rất lớn nên mới không than thở như Hòn Sỏi.
Xóa"Người Nổi Tiếng và vở kịch ngày Cá tháng Tư", "Bản nhạc sau cơn mưa" giống như một tác phẩm tách làm đôi. Có lẽ tôi không thể viết được những tác phẩm nào khác giống như thế nữa. Nhưng sau này các nhân vật ấy sẽ còn trở lại trong một tiểu thuyết. Thiên tiểu thuyết ấy đã diễn ra nhưng chưa từng được viết lại.
Có một chút gì đó hư hư thực thực trong truyện ngắn này. HN sẽ đọc "Người nổi tiếng..." nhưng chuyện "sắm vai" rất đáng quan tâm, và đây nữa: "Họ sẽ đi tìm những làn gió mới. Tôi ở lại Việt Nam vì có nhiều làn gió nơi đây đang chờ đợi. Những cơn gió đang hội tụ ở đây. Những cơn bão đang đi qua địa cầu. Những cơn bão trong lành đang thực hiện một cuộc đổi gió trên toàn thế giới, xóa tan đi bức màn vô minh của nhân loại.". Ôi, những bức màn vô minh!
Trả lờiXóaẢo đó mà thực đó, thực đó mà ảo đó...
XóaThiên tiểu thuyết ấy sẽ được viết lại - Ong tin lắm.
Trả lờiXóaThượng đế - Cha của những ngọn gió gọi tôi ra đây để tôi nghen bản nhạc quen lắm mà chẳng nhớ tên và chỉ cho tôi bầu trời.......
Ong tin lắm tiểu thuyết ấy đã diễn ra và chắc chắn sẽ được viết lại.
Mấy lần Ong viết cái mà Ong thấy trong giấc ngủ như kiểu "liêu trai" ấy, có những chi tiết kỳ lạ , nhưng rồi chỉ dám để nháp thôi.
Hay quá, khi nào Ong kể cho Ái Nữ nghe nhé!
Xóa“Không hẳn là thế đâu. Anh không nhớ “ghét của nào trời trao của ấy” hay sao?”
Trả lờiXóa“Nhưng nhỡ trời không trao thì sao?”
“Thì càng đỡ lo chứ sao!”
“Thì ra lại phải mừng cơ nhỉ! Thế này anh lại càng phải cố gắng giữ em thật chặt để em không rời xa anh mới được!”
Cách diễn tả câu từ thật mạch lạc và logic. Câu chuyện có tình và rất thực ở xung quanh ta.
Khuya ngủ ngon nhé!
HA đọc lại truyện này lần nữa kia à! Đoạn ấy đúng là "teen" thật!
XóaChúc ngủ ngon!