Phượng ca
Thơ Quách Mạt Nhược
Chít chiu! Chít
chiu!
Chít chiu! Chít
chiu!
Trời đất mênh
mang, lạnh như sắt nguội
Mênh mang trời
đất, đen đặc tựa sơn
Đất trời mênh
mang, hôi tanh nhường máu.
Vũ trụ! Ôi vũ
trụ!
Mi ở đó, vì
sao?
Mi tới từ nơi
nào?
Mi đang ngồi
đâu vậy?
Mi, một trái
không cầu lớn hữu hạn?
Mi, khối bao la
không có chỗ tận cùng?
Nếu là trái
không cầu hữu hạn
Thì không gian
bao bọc mi từ đâu?
Xung quanh mi
còn những gì tồn tại?
Nếu mi là khối
lớn lao vô hạn
Thì không gian
mi bao phủ là đâu?
Sự sống, bên
trong mi lại có, vì sao?
Rút cuộc lại,
mi là sự giao lưu sự sống
Hay mi chỉ là
thứ máy móc vô hồn?
Ngẩng lên ta
hỏi Trời
Trời tận trên
cao mà chút gì cũng chẳng hay chẳng biết
Cúi xuống ta
hỏi Đất
Đất đã chết rồi,
chút hơi thở mỏng manh cũng chẳng còn chi
Ta vươn ra hỏi
biển
Biển chỉ gào
lên những tiếng ầm ì
Ôi! Ôi! Sinh ra
ở nơi ô uế tối tăm
Thì đến kiếm
báu kim cương cũng thành rỉ sét.
Vũ trụ! Ơi vũ
trụ!
Ta muốn hết lời
cạn sức nguyền rủa mi!
Những bãi giết
người máu mủ hôi tanh kia!
Những chốn lao
tù chứa chất đầy đau khổ!
Những địa ngục
ma chập chờn ghê rợn!
Cớ vì sao mi cứ
mãi còn tồn tại?
Chúng ta bay
sang phía tây
Phía tây cũng
là nơi giết chóc
Chúng ta bay
sang phía đông
Phía đông cũng
vẫn những lao tù
Chúng ta bay
sang phía nam
Phía nam cũng
toàn là mồ mả
Chúng ta bay
sang phía bắc
Phía bắc cũng
địa ngục tối tăm
Sống ở nơi thế
giới thế này
Ta chỉ đành như
biển khơi gào khóc.
Gió hát
Ái Nữ trả lời Phượng Ca
Vi vu! Vi vu!
Vi vu! Vi vu!
Trời đất mênh
mang, hồng lên nắng ấm
Mênh mang trời
đất, cây lá xanh tươi
Đất trời mênh
mang, thơm mùi hoa trái.
Vũ trụ! Ôi vũ
trụ!
Vẫn luôn ở đó
Ở khắp mọi nơi
Không cần hỏi
một lời.
Ngài là một
khối sáng huy hoàng
Ngài là năng
lượng không cùng tận
Là đấng toàn
năng không giới hạn
Bao gồm tất cả
mọi không gian.
Trong Ngài chứa
cả sự sống và cái chết
Cả những điều
thiêng liêng, cả những thứ vô hồn.
Ngươi ngẩng lên
hỏi Trời
Nhưng chỉ nhìn
thấy mây xanh, mây không biết trả lời
Ngươi cúi xuống
hỏi Đất
Chỉ là đất nâu
không thể nói một câu
Ngươi vươn ra
hỏi biển
Biển dội lại
những âm thanh không suy nghĩ.
Ôi! Ngươi sinh
ra ở nơi tươi sáng
Nhưng lòng
ngươi tối tăm
Vũ trụ ở trong
ngươi
Thượng Đế ở
trong ngươi nhưng ngươi không hỏi
Ngươi lại hỏi
những mây nước cùng đất đá.
Vũ trụ! Ôi vũ
trụ!
Ngài đang bị
nguyền rủa
Bởi những con
người vô ơn.
Con người giết
chóc nhau rồi đổ cho Thượng Đế
Mải réo hờn nên
lòng người đã thành ra những nấm mồ
Những địa ngục
thê lương
Những chốn lao
tù đau khổ...
Ngươi bay sang
phía tây
Chỉ nhìn vào
nơi chết chóc
Ngươi bay sang
phía đông
Chỉ thấy chốn
lao tù
Ngươi bay sang
phía nam
Tin rằng nơi đó
không có gì ngoài mồ mả
Ngươi bay sang
phía bắc
Chỉ để tìm
những địa ngục tối tăm
Ngươi gào khóc
Ngươi tưởng
rằng ngươi đã đi hết thế giới này
Và ngươi chỉ là
một kẻ không may...
Ngươi đâu có
biết gì về Thượng Đế
Hạnh phúc ở
trong ngươi, ngươi không biết kiếm tìm
Ngươi chỉ lang
thang trong ba chiều không gian
Mà không biết
vũ trụ là vô vàn chiều biến ảo.
Khi ngươi quyết
định rằng
Thế giới không
có gì hơn những điều ngươi thấy
Ngươi tự đóng
cửa chính mình, ngồi đó than van...
Hoàng Ca
Thơ Quách Mạt Nhược
Chi chúc! Chi chúc! Chi chúc
Chi chúc! Chi chúc! Chi chúc
Năm trăm năm nay, nước mắt nhiều như thác đổ
Năm trăm năm nay, nước mắt nhễ nhại đầm đìa
Nước mắt chảy mãi không ngừng!
Ô trọc rửa hoài chẳng hết!
Tình đời chẳng cạn chẳng vơi!
Tủi nhục làm sao cho sạch !
Kiếp sống của ta mong manh trôi nổi
Rồi sẽ tới đâu mới được yên lành?
Ôi! Ôi! kiếp sống mong manh trôi nổi
Như con thuyền đơn độc giữa biển khơi
Bên trái mờ mịt
Bên phải mịt mờ
Trước mặt chẳng thấy ánh đèn
Phía sau bến bờ chẳng có
Cánh buồm đã rách
Cột buồm đã gẫy
Bơi chèo đã trôi
Bánh lái đã vỡ
Kẻ lái thuyền nhọc lả chỉ đành trong lòng thuyền thở than rên rỉ
Sóng biển vẫn hung dữ trào dâng
Ôi! Ôi!
Kiếp sống phù sinh mỏng mảnh của ta
Khác nào giấc ngủ mệt mê trong đêm đen mù mịt
Phía trước, mê mệt ngủ
Phía sau cũng ngủ im lìm
Cái tới như gió thoảng
Cái đi như khói bay
Tới tựa gió
Đi tựa khói
Ngủ đằng trước
Ngủ đằng sau
Ta chỉ khác nào làn khói bay gió thoảng trong triền miên giấc ngủ
Ôi!Ôi!
Làm sao lại thế?
Vì sao lại vậy?
Chuýt!Chuýt!Chuýt!
Chỉ thấy buồn đau, phiền não, tẻ nhạt, yếu hèn
Những thây ma luẩn quẩn quanh ta
Những xác chết ngổn ngang khắp chốn
Ôi!Ôi!
Tuổi trẻ tươi rói của chúng ta đâu rồi?
Tuổi trẻ đẹp đẽ của chúng ta đâu rồi?
Tuổi trẻ sáng láng của chúng ta đâu rồi?
Đã hết! Đã hết! đã hết!
Tất cả đều đã hết!
Tất cả rồi sẽ hết!
Chúng ta cũng sẽ đi khỏi
Chúng mi cũng sẽ đi khỏi
Ôi, buồn đau! phiền não! tẻ nhạt! yếu hèn!
Phạm Thị Hảo dịch.
Hoàng Ca
Thơ Quách Mạt Nhược
Chi chúc! Chi chúc! Chi chúc
Chi chúc! Chi chúc! Chi chúc
Năm trăm năm nay, nước mắt nhiều như thác đổ
Năm trăm năm nay, nước mắt nhễ nhại đầm đìa
Nước mắt chảy mãi không ngừng!
Ô trọc rửa hoài chẳng hết!
Tình đời chẳng cạn chẳng vơi!
Tủi nhục làm sao cho sạch !
Kiếp sống của ta mong manh trôi nổi
Rồi sẽ tới đâu mới được yên lành?
Ôi! Ôi! kiếp sống mong manh trôi nổi
Như con thuyền đơn độc giữa biển khơi
Bên trái mờ mịt
Bên phải mịt mờ
Trước mặt chẳng thấy ánh đèn
Phía sau bến bờ chẳng có
Cánh buồm đã rách
Cột buồm đã gẫy
Bơi chèo đã trôi
Bánh lái đã vỡ
Kẻ lái thuyền nhọc lả chỉ đành trong lòng thuyền thở than rên rỉ
Sóng biển vẫn hung dữ trào dâng
Ôi! Ôi!
Kiếp sống phù sinh mỏng mảnh của ta
Khác nào giấc ngủ mệt mê trong đêm đen mù mịt
Phía trước, mê mệt ngủ
Phía sau cũng ngủ im lìm
Cái tới như gió thoảng
Cái đi như khói bay
Tới tựa gió
Đi tựa khói
Ngủ đằng trước
Ngủ đằng sau
Ta chỉ khác nào làn khói bay gió thoảng trong triền miên giấc ngủ
Ôi!Ôi!
Làm sao lại thế?
Vì sao lại vậy?
Chuýt!Chuýt!Chuýt!
Chỉ thấy buồn đau, phiền não, tẻ nhạt, yếu hèn
Những thây ma luẩn quẩn quanh ta
Những xác chết ngổn ngang khắp chốn
Ôi!Ôi!
Tuổi trẻ tươi rói của chúng ta đâu rồi?
Tuổi trẻ đẹp đẽ của chúng ta đâu rồi?
Tuổi trẻ sáng láng của chúng ta đâu rồi?
Đã hết! Đã hết! đã hết!
Tất cả đều đã hết!
Tất cả rồi sẽ hết!
Chúng ta cũng sẽ đi khỏi
Chúng mi cũng sẽ đi khỏi
Ôi, buồn đau! phiền não! tẻ nhạt! yếu hèn!
Phạm Thị Hảo dịch.
Mây ca
Ái Nữ trả lời Hoàng Ca
Bồng bềnh! Bồng
bềnh! Bồng bềnh!
Bồng bềnh! Bồng
bềnh! Bồng bềnh!
Trăm nghìn năm
nay, tiếng hát reo như tiếng suối
Trăm nghìn năm
nay, tiếng cười vang như thác đổ
Tiếng ca hát mãi
không ngừng
Nỗi vui cười
hoài chẳng hết
Tình đời chẳng
cạn chẳng vơi
Hạnh phúc muôn
đời gìn giữ
Kiếp sống của ta
bồng bềnh trôi nổi
Rồi sẽ về nơi
ánh sáng yên lành.
Ôi! Ôi! Kiếp
sống bồng bềnh trôi nổi
Như con thuyền
lướt sóng giữa trùng khơi
Bên trái mờ mịt
Bên phải mịt mờ
Trước mặt sẽ là
ánh sáng
Phía sau bến bờ
lùi lại
Cánh buồm đã
rách
Cột buồm đã gẫy
Bơi chèo đã trôi
Bánh lái đã vỡ
Kẻ lái thuyền
vui hát vì không còn phải chèo lái nữa
Sóng biển hùng
vĩ trào dâng.
Ôi! Ôi!
Kiếp sống bồng
bềnh hư ảo của ta
Khác nào giấc
mộng trong biển sáng
Phía trước, mơ
màng say ngủ
Phía sau cũng mơ
giấc êm đềm
Cái tới như gió
thoảng
Cái đi như khói
bay
Tới tựa gió
Đi tựa khói
Mơ đằng trước
Mộng đằng sau
Ta trôi cùng làn
gió thoảng bay trong giấc mộng.
Ôi! Ôi!
Vì sao như thế
Làm sao như vậy?
Lâng lâng! Lâng
lâng! Lâng lâng!
Chỉ thấy niềm
vui, hạnh phúc, tiếng hát, tiếng cười
Những vầng sáng
hiển hiện quanh ta
Những hào quang
rực lên khắp chốn.
Ôi! Ôi!
Tuổi trẻ tươi
rói của chúng ta là đây
Tuổi trẻ đẹp đẽ
của chúng ta là đây
Tuổi trẻ sáng
láng của chúng ta là đây
Mãi mãi! Mãi
mãi! Mãi mãi!
Tất cả đều vĩnh
cửu
Tất cả không
cùng tận.
Chúng ta rồi sẽ
đi đâu
Ánh sáng rồi sẽ
đi đâu?
Ôi, hạnh phúc, niềm vui, tiếng hát, tiếng cười!
Chú thích: Bài thơ "Phượng ca" nằm trong chùm thơ "Phượng Hoàng niết bàn" của Quách Mạt Nhược, một nhà thơ lớn của Trung Quốc, được một blogger có nickname là Gió Phương Bắc dùng làm cảm nhận cho vở kịch truyền internet Cây gậy Thương Hiệu và đám mây Lý Thuyết trên Blog Việt. Khi đó Ái Nữ đã viết bài "Gió hát" để phản hồi cảm nhận của Gió Phương Bắc mà không hề biết rằng mình đang đáp lại thơ Quách Mạt Nhược, vì Gió Phương Bắc dùng bài "Phượng ca" làm comment phù hợp một cách kỳ lạ, đến nỗi Ái Nữ tưởng đó là một bài thơ ứng tác tức thời. Về sau Gió Phương Bắc gửi đến cho Ái Nữ bài "Hoàng ca" cùng nằm trong chùm thơ "Phượng Hoàng niết bàn", Ái Nữ tiếp tục trả lời bằng "Mây ca".
HA làm được liên kết blog rồi....!
Trả lờiXóaVũ trụ! Ơi vũ trụ!
Ta muốn hết lời cạn sức nguyền rủa mi!
Những bãi giết người máu mủ hôi tanh kia!
Những chốn lao tù chứa chất đầy đau khổ!
Những địa ngục ma chập chờn ghê rợn!
Cớ vì sao mi cứ mãi còn tồn tại?
Có ma không Ái Nữ...Có dịp nào đó ĂN post bài về thế giới tâm linh cho HÀ tìm hiểu nhé!
Thân tình!
Có ma hay không có ma tùy thuộc vào khái niệm về ma của từng người.
XóaThế giới tâm linh không đơn giản là "thế giới bên kia".
Có một cách thấy hay là nhìn cả tăm tối bằng ánh mắt nhân hậu.
Trả lờiXóaGió Phương Bắc đã dùng "Phượng ca" để diễn tả nỗi lòng bi thiết của bạn ấy. Đó là một nhà phê bình văn học vô cùng sâu sắc. Dường như bạn ấy đã đọc mọi thứ trên đời, thấu hiểu mọi chuyện trên đời, chỉ riêng may mắn của tôi là bạn ấy chưa có, đó là biết đến Thượng Đế. Bạn ấy rất thạo về các khái niệm Thượng Đế trong triết học và tôn giáo, nhưng tôi biết đến Thượng Đế là năng lực có thật. Không có được sự phò trợ của Thượng Đế, tôi không là gì cả.
XóaKhi tôi ngạc nhiên về bài "Phượng ca", Gió Phương Bắc nói: ""Đúng lúc đúng chỗ" chỉ là tình cờ thôi, thật ra lúc đấy suy nghĩ vu vơ rằng đã có Ái Nữ thì nên có Phượng Hoàng".
Sau này Gió Phương Bắc đã trở thành nhân vật trong vài tác phẩm của tôi. Blog của bạn ấy viết nhiều bài rất hay nhưng ít người đọc, về sau thất vọng trước sự bất lực của ngòi bút, bạn ấy biến mất như một cơn gió. Sau khi bạn ấy đi khỏi, tôi đã viết bài thơ "Tôi có một người bạn..." Những độc giả quen thuộc của chúng tôi khi đọc đều nhận ra hình ảnh của bạn ấy trong thơ.
TÔI CÓ MỘT NGƯỜI BẠN
Tôi có một người bạn chưa biết mặt
Nhưng tôi biết những nỗi đau
Tôi từng thức bao đêm thâu
Đọc những dòng tâm sự như máu ứa.
Bạn đi rồi, không còn bên tôi nữa
Nước mắt trong tim bạn vẫn nóng bỏng hồn tôi
Tôi hình dung gương mặt bạn khô khốc, phớt đời
Trên môi bạn là nụ cười lạnh lẽo
Khinh khỉnh nhìn, không cần ai phải hiểu…
Tôi có một người bạn không xưng tên tuổi
Nhưng giữa muôn người tôi vẫn nhận ra
Lối khen chê của bạn làm động lòng người ta
Vì bạn mang trái tim đầy thương tổn
Không ai để tâm giữa cuộc đời bận rộn
Những gì bạn ghét, bạn yêu…
Bạn ghét những khi người ta làm vẻ cao siêu
Ghét những lời kiểu cách và giả dối
Bạn yêu người, tình yêu xót xa như muối
Nhưng người chỉ tin lời đường mật ngọt ngào…
Tôi cầu nguyện với trời cao
Hãy đem nắng rót vào tim phiền muộn
Hãy cho mưa rơi vào mắt vắng
Đổ lệ tràn xuống môi
Tôi muốn cảm nhận nụ cười
Trong tim bạn trong hồn tôi hoa nở
Giữa muôn người, mặt trời lên bỡ ngỡ…
Trong tim tôi, bạn như một sợi tơ mỏng mảnh
Xướng lên những nốt nhạc vút cao
Tôi e sợ dây đàn căng dễ đứt
Nhưng không muốn ngăn suối nhạc tuôn trào.
Đã cất lên bao điệu buồn day dứt
Đã ngân lên những ước muốn thẳm sâu
Hạnh phúc đau thương hòa vào nhau
Lạ hòa quen, dữ dội hòa êm ái…
Một người bạn không bên tôi mãi mãi
Tình còn đây tôi vẫn ủ trong tim
Lần từng trang blog mỗi đêm
Gặp một giọng quen lại bừng hy vọng
Bạn có biết rằng tôi trông ngóng
Một chuyến đi xa, một sự trở về…
Dù bạn là ảo ảnh hay là một cơn mê
Có bạn, tâm hồn tôi đã thành bài hát mới.
Chỉ vì thích cái tên Ong nâu mà Ong được đọc những dòng chữ như thế này, kiểu hiểu ngốc đến thế này: ô! Gái đó đã xinh lại giàu mà không chảnh. Cám ơn Ái Nữ đã cho bạn Ong nhiều niềm vui.
Trả lờiXóaĐúng là " Thế giới không giới hạn trong những gì ta từng biết"
Trả lờiXóaChào mừng người bạn mới bước vào thăm ngôi nhà mới với một nụ cười!
XóaCẢM ƠN BẠN! CHÚC BẠN MỘT NĂM MỚI MAY MẮN VÀ HẠNH PHÚC!
Trả lờiXóa