Truyện ký của Ái Nữ
22h30’ ngày 31-3.
22h30’ ngày 31-3.
- Lâu rồi không gặp T, để gọi hắn xem
dạo này hắn đang làm gì. Cho em mượn điện thoại, em phải dùng số lạ không nhỡ
hắn trốn.
N dùng máy của tôi, vì nàng biết trong
đó có một sim dự phòng và nàng đang cần “số lạ”.
… “Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm
thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
- Sao thế nhỉ? Chắc hắn đang đóng cửa tu
rồi.
Tôi cầm lại điện thoại xem và bật cười:
- N gọi nhầm rồi. Số của T có đuôi là
015, còn số N vừa gọi có đuôi 018.
- Chỉ khác một chữ số đuôi thôi à? - N
cười toe toét - Anh chàng này có duyên
đây!
0h30’ ngày 01-4.
“Tút tút…tút tút…” Máy của tôi xuất hiện
một tin nhắn:
“Có bạn nào gọi nhầm vào số điện thoại của
mình nè!”
Tất nhiên đó là Không Một Tám, tôi gọi người
đó bằng cái tên như vậy vì chẳng còn thông tin nào xác thực hơn. Tôi nhanh
chóng lịch sự nhắn đáp lại:
“Mình muốn gọi một người bạn nhưng nhầm
số. Mình thành thật xin lỗi!”
“Không sao mà! Nhưng bạn sống ở đâu?”…
Các bạn sẽ đồng ý với tôi rằng đây là
tình huống quen thuộc. Và tôi cư xử theo cách quen thuộc tương xứng. “Tút
tút…tút tút…” Tin nhắn này nối tin nhắn kia, tôi đã biết Không Một Tám đang ở
Hà Nội, còn Không Một Tám thì biết tôi đang ở giáp Sài Gòn. Một người bà con
của Không Một Tám đang sống trong vùng tôi ở, còn bố mẹ tôi thì ở một nơi không
xa với chỗ của Không Một Tám. Không Một Tám đang theo học một chương trình dành
cho dân sự trong một học viện quân sự, tôi đang tự học tiếng Anh… Trời sắp
sáng, vì quá mệt nên chúng tôi đã ngủ thiếp đi trong cuộc hội thoại dang dở.
7h30’
ngày 01-4.
“Tút tút…tút tút…” Tôi mở mắt và cầm lấy
điện thoại. Là tin nhắn của Không Một Tám.
“Bạn đang làm gì thế?”
“Mình còn chưa ra khỏi giường. Thế bạn
đã làm những gì rồi?”
“Mình đến trường rồi. Trên đường đi mình
đã nhìn thấy một cô nàng xinh ơi là xinh, nhưng không kịp làm quen vì sợ muộn
học, tiếc ơi là tiếc!”
“Thiếu gì những cô nàng xinh đẹp, bạn sẽ
làm quen với một cô khác cũng được chứ sao!”
“Nhưng làm sao có thể đẹp bằng cô này
được! Trời ơi tiếc quá đi!”
“Cái gì mình chưa có được thì lúc nào
cũng đẹp nhất. Đừng vội quên rằng những cô gái đẹp vẫn thường làm các chàng
trai vỡ mộng. Trước khi vỡ mộng, bạn cứ tranh thủ mơ mộng thoải mái đi!”
“Mình biết rồi, nên mình sẽ chẳng bao
giờ vỡ mộng đâu. Thế hôm nay bạn sẽ làm gì?”
“Mình sẽ ăn sáng, sau đó sẽ giặt quần
áo. Có một đống quần áo bẩn rất to đang chờ mình.”
“Ừ đúng rồi, bạn phải tập làm những việc
ấy đi, vì bạn sẽ phải lấy ck mà!”
“Mình không hiểu nổi bạn đang nói gì.
“Ck” nghĩa là gì cơ?”
“Ck nghĩa là “chồng” đấy, bạn không hiểu
thật à?”
Thú thật với các bạn, tôi đã đoán được ý
Không Một Tám nhưng vẫn cố tình vặn hỏi, vì tôi không nhớ rõ trong “Ngôn ngữ
chát” của Mr. Dâu Tây* đã từng cập nhật chữ “ck” này hay chưa. Cần nói thêm là
từ đầu đến giờ Không Một Tám chưa đặt câu hỏi về tuổi tác và giới tính của tôi.
Tôi tự suy ra rằng cậu ấy là một chàng trai rất trẻ vì còn đang học chưa tốt
nghiệp, hơn nữa khi nhắn tin cho tôi cậu ấy luôn luôn dùng “ngôn ngữ chát”. Khi
thuật lại với các bạn tôi đã sửa những chữ kiểu như “thui”, “rùi” trở về nguyên
bản và cắt bớt những chữ “hi hi” trong các tin nhắn của Không Một Tám. Tôi e là
trong các bạn đọc không phải ai cũng dễ tiếp thu “ngôn ngữ chát” và dễ chấp
nhận rằng tôi đang kể một câu chuyện nghiêm túc. Tuy nhiên “ck” là một từ mới
đối với tôi nên tôi không thể dịch bừa bãi trước khi hỏi lại Không Một Tám. Còn
với Không Một Tám, đương nhiên tôi phải là một cô gái trẻ vì sự thật thì không
có người già nào lại bỏ thời gian để “chát” với cậu ấy theo cách như thế.
“Ừ, bây giờ mình mới biết từ ấy, mình đã
cổ lỗ sĩ mất rồi. Nhưng mình không giặt quần áo vì động cơ nhỏ mọn ấy đâu. Năm
nay mình XX tuổi (tôi đã mã hóa các chữ số cụ thể bằng ký tự X, các bạn chớ
tưởng đó là số La Mã), lấy chồng từ cách đây X năm và ly dị cách đây cũng đã X
năm. Mình làm nghề viết văn và diễn kịch, sống lang thang với các bạn. Đống quần
áo này là của cả các bạn mình cộng lại đấy.”
Tôi không nói dối Không Một Tám. Trước
kia tôi đã một lần lừa T, vì hắn có số điện thoại mới mà không thèm cho tôi.
Tôi vào vai một cô bé đang học năm cuối phổ thông trung học, mơ mộng với trăng
sao… T đã háo hức tìm đến cổng trường theo lời hẹn để “leo cây”. Rất lâu sau
hắn mới phát hiện ra thủ phạm, nhưng làm gì được tôi cơ chứ? Ai bảo hắn kiêu
ngạo! Nhưng với Không Một Tám thì khác. Cậu ấy không có lỗi gì, là do máy điện
thoại của tôi đã quấy rối máy của cậu ấy, mà tôi là người lễ phép. Hơn nữa có
một điều đặc biệt là tôi không bao giờ nói dối trong ngày Cá tháng Tư. Trong
ngày này thường xảy ra những sự kiện làm thay đổi cuộc đời tôi, khi tôi thông
báo nó thì không ai tin và tôi trở thành người nói dối siêu đẳng. Nhưng sự thật
vẫn là sự thật. Lần này cũng không phải là ngoại lệ.
“Bạn nói bạn XX tuổi mình không tin được
đâu, bạn chỉ hai mươi hoặc cùng lắm là hai mươi mốt tuổi thôi, vì mình năm nay
hai mươi hai tuổi và mình đang trò chuyện với một cô bé trẻ trung xinh đẹp”. Đó
là lý lẽ của Không Một Tám.
Tôi không giàu óc tưởng tượng nhưng lại hay
thông minh đột xuất.
“Phải chăng bạn chưa kịp có thời gian để
nói dối ai trong ngày Cá tháng Tư, nên bạn đã quyết định tự lừa dối mình rằng
bạn đang trò chuyện với một cô bé hai mươi mốt tuổi? Nếu bạn muốn mình nhận vai
kịch ấy cũng được thôi, với nghề diễn của mình thì không có gì là khó. Chưa ai
đánh thuế những người mộng mơ, nhưng khi vỡ mộng chính là lúc phải đóng thuế
đấy!”
Với sự “tung hứng” này thì Không Một Tám
dù tin hay không tin cũng thế, tôi vẫn có thể tiếp tục trò chuyện cùng cậu ấy
và tôi thú vị với điều này biết bao. Thật khó mà tin được là Không Một Tám đang
ở trong lớp học. Nhưng tôi từng là sinh viên nên tôi tin. Không Một Tám đáp lại
vô cùng nhanh nhẹn:
“Mình biết là mình sẽ không phải “đóng
thuế” đâu, nhưng nếu được làm quen với một người nổi tiếng thì cũng vinh dự chứ
sao!”
Những người làm nghề viết văn hay diễn
kịch là người của công chúng. Không Một Tám quy tất cả họ vào danh sách những
“người nổi tiếng”. Cậu ấy đã làm tôi bối rối.
“Ừ, nhưng mình chỉ nổi tiếng với một
mình bạn mà thôi”.
Tôi đã nói với Không Một Tám sự thật. Tôi
là người diễn kịch và viết văn. Nhưng…sự thật này mới chỉ có một mình Không Một
Tám biết. Và có vẻ như cậu ấy không tin. Khi tôi vừa giặt quần áo xong, điện
thoại của tôi đã nhận được một tin nhắn: “Người Nổi Tiếng ơi, bạn đang làm gì
đấy?”…
…
Đã
từ lâu tôi quen với chuyện người ta không tin những sự thật về tôi, hay những
sự thật mà tôi nói, họ chỉ tin những điều mà họ nghĩ hay muốn đó là sự thật.
Thế nên để cho người ta yên tâm tin tôi, tôi thường xuyên nói dối và đóng kịch.
Dần dần tôi thấy tôi có thể sống thoải mái trong sự thật của những người khác.
Có những người tin rằng tôi là thầy thuốc, vì họ dùng thuốc theo chỉ dẫn của
tôi, nhưng thực ra tôi chả quan tâm gì đến việc chữa bệnh và trong nhà tôi
không có thứ thuốc nào. Có những người gọi tôi là “cô giáo”, vì họ đã có mặt
trong lớp học nào đó mà tôi đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng thực ra tôi chưa
bao giờ là “cô giáo” vì tôi chả dạy dỗ ai. Với bố mẹ tôi thì tôi là một đứa con
ngang ngược, lông bông không biết lo nghĩ đến tương lai, nhưng thực ra thì nhân
loại chưa từng có ai sống trong tương lai cả… Khi người ta kính trọng tôi thì
mọi việc trở nên rất dễ, còn khi người ta xem thường tôi thì mọi việc càng dễ
hơn. Chẳng hạn như khi tôi hết tiền và biết bố mẹ tôi có thể xoay xở được, tôi
chỉ cần nhấc điện thoại: “Mẹ ơi, mẹ gửi cho con tiền đủ để con sống một tháng,
nếu không con sẽ đến nhà các chị ăn ở nhờ đấy!” Tôi không dại gì nói về ý nghĩa
của những việc tôi làm, đằng nào với mẹ tôi đó cũng chỉ là những việc vô tích
sự. Nhưng khi nghe rằng tôi sẽ đến ăn ở nhờ nhà các chị họ con bác thì mẹ tôi
sẽ phải tìm cách ngăn chặn ngay lập tức. Thế là tôi lại có tiền, đồng thời vẫn
còn nguyên cơ hội đến ở nhờ nhà các bà chị…
Tôi không sao có thể nói với mọi người
sự thật rằng tôi là một làn gió đến từ nơi xanh thẳm bao la trong vũ trụ, trên
trái đất này tôi đã chọn một hình hài, được đặt cho một cái tên và được gán cho
một thân phận. Tôi thích sống một cuộc đời nhẹ nhàng như làn gió, nhưng mọi
người xung quanh tôi không cho phép thế. Cho nên tôi luôn luôn phải đóng kịch,
và tôi trở thành diễn viên chuyên nghiệp. Một lần tôi định đóng vai một nhà
văn, tôi tưởng dễ dàng vì đây là vai diễn tôi đã thành công trong kiếp trước.
Tôi viết ra vài truyện ngắn và đem đến tòa soạn. Họ đọc một cách thích thú. Tất
nhiên rồi, vì trong kiếp trước đã có bao người mê thích văn của tôi. Rồi họ
bảo: “Hay lắm! Bao giờ cô nổi tiếng thì cô có thể được đăng những truyện này.”
Thấy tôi tròn mắt sửng sốt, họ liền giải thích cho tôi hiểu rằng truyện của tôi
tuy hay nhưng nó lại là những chuyện thật, mà thời buổi này phải là người nổi
tiếng mới có thể nói thật. Thế là tôi đầu hàng. Bịa ra những chuyện giả dối để
viết và chờ ngày nổi tiếng thì tốn công và tốn thời gian quá. Dù sao tôi vẫn
còn đất diễn ở nhiều vai khác, nên tôi cất đi những truyện đã viết và nghĩ rằng
sẽ không ai còn cơ hội đọc nữa.
Tôi không thể nói là sống trong sự thật
của những người khác không làm tôi mệt mỏi. Dù tôi đã quen, dù tôi đã thích
nghi, nhưng tôi vẫn luôn khao khát được sống trong sự thật của chính mình. Cho
đến một ngày tôi biết rằng Cha tôi, Cha của những làn gió từ nơi xanh thẳm bao
la trong vũ trụ, đã gửi xuống trái đất một sự giúp đỡ, một đường dây liên lạc
chỉ dẫn cho những đứa con tìm về với cuộc sống đích thực. Được nâng đỡ bằng một
sức mạnh huyền bí, tôi đã dần dần trở lại là chính tôi, trở về với cuộc sống
phiêu bồng trong mây gió.
Lẽ tất nhiên chừng nào tôi còn có một
hình hài trên trái đất, tôi vẫn còn tiếp tục những vai diễn trong cõi nhân gian,
nhưng tôi không sống trong sự thật của những người khác nữa. Và từ khi tôi sống
với sự thật, tôi nhận ra những người xung quanh tôi cũng dần dần trở nên đổi
khác, trong họ hiện lên những điều gì đó giống như ước mơ và hy vọng. Có lẽ rồi đến một ngày, họ
sẽ nhận ra rằng họ cũng là những cơn gió.
…
“Bao giờ cô nổi tiếng thì cô có thể được
đăng những truyện này”…
“Anh chàng này có duyên đây!”…
“Ừ, nhưng mình chỉ nổi tiếng với một
mình bạn mà thôi”…
“Người Nổi Tiếng ơi, bạn đang làm gì
đấy?”…
…
Tôi bừng tỉnh. Đó là lời chỉ dẫn dành
cho tôi từ chốn cao xanh vọng xuống. Hôm nay là ngày Cá tháng Tư, ngày dành cho
những sự kiện có thật làm thay đổi cuộc đời tôi. Từ vài năm trước tôi biết rằng
tôi có thể công khai các truyện ngắn của mình qua một blog trên mạng, nhưng khi
đó tôi còn bận bịu với nhiều vai diễn khác, tôi không có động cơ nào đủ lớn để
đóng vai một nhà văn. Nhưng nếu lần này tôi không đưa ra các tác phẩm mà tôi đã
viết, làm sao tôi có thể chứng minh rằng tôi đã không nói dối Không Một Tám
trong ngày Cá tháng Tư? Chính là ngày hôm nay, tôi phải trở về với vai diễn để
đời của tôi trong kiếp trước, vai diễn cho phép tôi nói lên sự thật, cho dù bạn
đọc có tin hay không.
Tôi gõ trên bàn phím: “Cách tạo một
blog” và nhấn “Enter”. Trang đầu tiên của Google hiện lên một loạt những chỉ
dẫn, tôi chọn cái đơn giản nhất. Đúng như họ đã hứa, chỉ sau ba thao tác tôi đã
sở hữu một blog trên Blog Tiếng Việt. Chọn “mẫu nhà” sáng sủa thoáng đãng nhất,
tôi cứ thế dọn vào, không cần “vôi ve” gì cả. Các tác phẩm đã có từ hơn mười
năm trước, chỉ cần “treo biển” và đề vài lời giới thiệu.
…
Tôi đã “hạ cánh” xuống Xóm Lá vào ngày
Cá tháng Tư như thế. Mọi chuyện tiếp theo thì các bạn biết cả rồi. Đợi tôi ở
đây là những bạn đọc từ trong kiếp trước, những Chung Tử Kỳ yêu dấu của tôi.
Còn về Không Một Tám? Khi tôi gửi cho
cậu ấy địa chỉ blog, cậu ấy hỏi: “Trong đó có ảnh không?” Tôi ngớ người ra:
“Không. Blog văn chương thì đăng bài viết chứ đâu cần có ảnh làm gì?”
Vô cùng xin lỗi các bạn, đó chỉ là lời
bao biện của tôi trước Không Một Tám. Tôi vui thích khi ngắm những bức ảnh đẹp
trong blog của các bạn, nhưng vì tôi lười quá, thậm chí tôi không hề có bức ảnh
nào lưu trong computer. Tôi chỉ cần chứng minh tôi là người viết văn thôi, tôi
sẽ chẳng có thêm thứ gì nếu đó không phải điều bắt buộc. Không Một Tám đòi tôi
địa chỉ trên Facebook, nhưng ảnh của tôi trong đó do một người bạn chát chụp
cho tôi qua webcam, mờ mờ nhân ảnh, cũng chưa khiến cho Không Một Tám hài lòng
lắm. Ngoài bức ảnh mờ mịt đó ra thì không có thêm thông tin nào, trên đó tôi có
rất nhiều bạn nhưng lại ít khi trò chuyện với ai.
Hình ảnh của Không Một Tám trên Facebook:
Một chàng trẻ tuổi khá “kẻng trai”, công khai sở thích của mình là “được ngồi
trên những chiếc xe đẹp, được dạo chơi trong công viên cùng những cô gái xinh
xinh”. Chàng có nhiều hội thoại với đám bạn bè cùng là các fan bóng đá, nhí
nhéo rủ nhau đi picnic cuối tuần, chành chọe nhau những chuyện cỏn con như bọn
tuổi “ô mai”. Nói tóm lại, chàng thể hiện một phong cách vô cùng… “yomost”.
Không Một Tám không giống như một người
có thể cảm thụ các tác phẩm văn chương sâu sắc. Cậu ấy nói với tôi: “Mình cũng
thích văn chương lắm”. Nhưng tôi đoán đó là để lấy lòng tôi thôi. Tôi nghi ngờ
rằng cậu ấy chưa từng vào xem blog của tôi sau khi biết trong đó không có ảnh.
Các bạn hẳn sẽ đồng ý với tôi rằng chúng
ta không thể đo đếm giá trị một người dựa vào chuyện họ có yêu thích văn chương
hay không. Trong bao nhiêu người thì chỉ có một số người, thường là số ít, yêu
thích văn chương. Trong những người yêu thích văn chương thì chỉ có một số ít là
thích văn của tôi. Trong những người thích văn của tôi thì chỉ có một số người
được đọc các tác phẩm của tôi mà thôi. Nhưng tôi lại là bạn của con người ở
khắp mọi nơi.
Tôi hạnh phúc vì tình cảm bạn đọc dành
cho tôi. Vì thế trong thâm tâm tôi rất biết ơn Không Một Tám. Cậu ấy là sứ giả
đã đem đến cho tôi lời chỉ dẫn huyền bí từ nơi xanh thẳm bao la trong vũ trụ.
Tôi luôn dành một tình cảm đặc biệt cho cậu ấy. Mặc dù ngày ngày bận rộn với
việc chăm sóc “căn nhà” trong Xóm Lá và nhiều việc khác, tôi vẫn dành thời gian
để phục vụ Không Một Tám trong vai diễn cô bé hai mươi mốt tuổi. Không Một Tám
thích đọc những tin nhắn của tôi. Kể cả những ngày không liên lạc, tôi vẫn nhớ
đến cậu ấy.
…
Ngày
15 – 4.
Tôi lang thang trong Sài Gòn giữa vô số
những ngân hàng. N đang ở nước ngoài và cần đến sự giúp đỡ của tôi liên quan
đến tài chính. Tôi phải tìm đến một địa chỉ nào đó, gặp một người nào đó, nhận
lấy một khoản tiền bằng ngoại tệ, đổi nó sang tiền Việt và gửi vào tài khoản của
nàng. Ngoài ra tôi phải thực hiện vài giao dịch ngân hàng khác nữa liên quan
đến việc cấp visa cho người nước ngoài tại sân bay. Vấn đề không phải ở chỗ
thực hiện những việc ấy khó khăn gì, mà là những việc liên quan đến nàng luôn
rắc rối. Tôi là một người đơn giản, nhưng luôn phải nhúng tay vào những việc
rắc rối của nàng. Sau khi tất cả những yêu cầu của N đã được thực hiện, nàng
còn một yêu cầu cuối cùng với tôi là…ngồi đợi. Đợi cho tới khi các ngân hàng
đóng cửa. Vì nàng sợ nếu có gì trục trặc mà không xoay xở kịp thì nàng sẽ…
“xong phim”. Dĩ nhiên là nàng có lý, và tôi phải tìm nơi nào đó trốn cái nắng
cháy khát của Sài Gòn.
Giống như Không Một Tám, N không quan
tâm đến blog của tôi. Nhưng vì ở chung một nhà, màn hình laptop của tôi luôn
hiện trước mặt nàng nên nàng biết rằng trong blog của tôi có từ “Vũ Trụ”. Nàng
nhớ được duy nhất từ này, bởi vì giống như tôi, nàng cũng là làn gió đến từ nơi
ấy. Nhưng trong hành trình xuống trái đất, chúng tôi đã không xuất phát từ một
điểm, nên chúng tôi khác nhau rất nhiều nếu như không nói là trái ngược. Nàng
không cần đọc những truyện tôi viết, vì nàng đã dành nhiều thời gian để đọc
những suy nghĩ của tôi. Nàng có một sở thích rất trẻ con là dọa dẫm người khác
rằng mình đọc được ý nghĩ của họ, nàng cũng từng dọa tôi vài lần. Rồi một lần
nàng bảo: “Ban cơ yếu chính phủ đã thiếu sót khi không tìm ra mà tuyển dụng chị.
Nhìn mặt chị không ai đoán được trong đầu chị đang nghĩ gì”. Luôn khẳng định
rồi sau đó lại phủ định những gì mình đã khẳng định, đó là đặc điểm của một
người rắc rối. Nhưng xuyên qua những tình tiết rắc rối liên quan đến nàng, tôi
nhận được những chỉ dẫn sáng sủa rõ ràng từ chốn cao xanh. Đọc đến đây hẳn các
bạn chưa quên rằng nhờ có sự lộn xộn, nhầm lẫn của N mà dẫn đến mối liên hệ
giữa tôi và Không Một Tám.
Sau khi tiêu bớt thời gian chờ đợi ở hai
quán nước vỉa hè, cuối cùng tôi quyết định tìm vào một nơi dễ chịu hơn cho
những giây phút tưởng như vô tận. Ngồi vào bàn nhỏ trong góc của một café lớn thấm
đẫm hơi mát từ máy lạnh, hoa mắt trước những gì đọc thấy trong menu, nhưng tôi
đã thực hiện được thao tác cần thiết cuối cùng là chỉ vào tên một món đồ uống
với con số đứng đằng sau có giá trị nhỏ nhất. Thật tuyệt vời! Tôi đang ở đây,
không có bất cứ việc gì phải làm, không còn bất cứ điều gì để lo lắng. Và tôi
dành những giây phút này để nhớ về các bạn, bạn đọc của tôi.
Dẫu cho viết văn là việc quen thuộc với
tôi từ kiếp trước, nhưng hiện tại với tôi hôm nay mới mẻ làm sao. Tôi yêu mến
các bạn, thích thú từng chi tiết liên quan đến cảm nhận của các bạn. Lẽ ra
chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn, từ lâu lắm. Nhưng tôi biết mọi việc sẽ chỉ
luôn xảy ra đúng lúc, vì nó không thể thiếu tình tiết hay nhân vật cần thiết
nào. Không Một Tám là một trong những nhân vật như thế. Trong niềm hạnh phúc
trào dâng, tôi cầm máy nhắn tin cho cậu ấy:
“Ngày nào mình cũng nhớ đến bạn. Nhưng
bạn không thể biết được đâu.”
Câu trả lời đến nhanh chóng như hầu hết mọi
khi:
“Ôi thế ư? Mình cũng được như thế ư? Bạn
ngày nào cũng nhớ tới mình sao?”
“Ừ thật đấy! Bạn chẳng thể hình dung
được bạn có ý nghĩa như thế nào trong cuộc đời của mình đâu!”
“Vậy mình chính là niềm vui của bạn rồi!
Chưa bao giờ có ai nói với mình thế đâu. Bạn là người đầu tiên đó. Mình muốn
được nói chuyện với những người con gái ngây thơ dễ thương bạn ạ!”
“Nhưng nếu như mình không phải người con
gái ngây thơ dễ thương thì bạn còn nói chuyện với mình nữa không?”
“Tất nhiên là mình sẽ vẫn nói chuyện với
bạn rồi. Mình rất thích được tâm sự với một người con gái nào đó mà!”
“Mình chưa thấy người nào ngốc giống như
bạn.”
“Vậy mình ngốc kiểu gì?”
“Mình cũng không biết phải gọi tên cái
ngốc của bạn như thế nào nữa.”
“Chán nhỉ! Mình tưởng sẽ có một cái tên
cơ đấy!”
“Đúng là có một cái tên. Mình đã dùng
một cái tên riêng để gọi bạn. Rồi bạn sẽ biết vào một ngày nào đó.”
Tôi trả lời vậy vì đương nhiên cậu ấy
không biết rằng tôi đã gọi cậu ấy là Không Một Tám.
…
Cuối cùng các ngân hàng đã đóng cửa mà
không phải thực hiện thêm yêu cầu nào của N. Mệt nhoài nhưng vui sướng, tôi trở
về “hang ổ” của chúng tôi, căn nhà nhỏ ở ngoại ô một tỉnh giáp với Sài Gòn. N
đã thuê căn nhà này trong ngõ hẻm với giá mỗi tháng một triệu đồng tiền Việt.
Đây là địa chỉ tòa soạn đầu tiên của blog “Hơi Thở Của Vũ Trụ”.
Không Một Tám tiếp tục nhắn tin cho tôi
và biết được rằng tối nay tôi sẽ ngủ sớm. Cậu ấy thay đổi cách xưng hô đột
ngột:
“Chúc em yêu ngủ ngon! Hãy mơ về anh em
nhé!”
Tôi chăm chăm nhìn vào tin nhắn đó và
nghĩ rằng cần phải “nhắc nhở”:
“Vâng, anh yêu! Anh cũng mơ về em nhé!
Nhưng…anh đã chuẩn bị để “đóng thuế” chưa?”
“Lần này anh muốn được đóng thuế. Anh
thích cô bé hai mươi mốt tuổi này rồi mà!” Không Một Tám đáp lại một cách chắc
chắn.
Tôi cảm thấy yên tâm. Như vậy Không Một
Tám vẫn đang ý thức được đây chỉ là một vở kịch. Thêm một bằng chứng là cậu ấy
hoàn toàn chỉ nhắn tin chứ không bao giờ gọi cho tôi.
…
Cứ thế ngày ngày chúng tôi nhắn tin cho
nhau, nhưng tôi không nhắc nhở gì về blog của tôi với cậu ấy nữa. Có lần vào
buổi tối Không Một Tám muốn biết tôi đang làm gì. Lúc ấy tôi đang làm việc trên
blog, tôi trả lời cậu ấy là tôi đang “dọn nhà”, nhưng trong tin nhắn của tôi từ
này không để trong ngoặc kép. Nghe nói tôi dọn nhà vào buổi tối, cậu ấy liền
cho tôi một “bài ca” về sự sạch sẽ và ngăn nắp, rồi bảo rằng tôi cần ở với cậu
ấy để trở thành một người chỉn chu hơn. Tôi bèn đáp lại bằng những lời hờn dỗi
rất là thích hợp.
Nhưng một ngày gần đây sự yên tâm của
tôi đã biến mất. Tôi nhớ lại rằng chưa bao giờ tôi lường trước hết được hiệu
quả của những vai diễn của tôi. Và bây giờ, tôi bàng hoàng nhận ra tôi thậm chí
không đủ sức để phân biệt được cảm xúc của Không Một Tám là giả hay thật nữa.
Tôi xin ghi lại ra đây nội dung những tin nhắn của chúng tôi vào cái ngày mà
tôi đã hoang mang, vì ngoài những tin nhắn ra thì tôi không còn cơ sở nào khác
để xem xét cả.
…
“Em yêu ơi, anh nhớ em nhiều quá!”
“Vâng, em cũng nhớ anh nhiều lắm! Nhưng
sáng nay anh không đi học hay sao?”
“Anh đang học, nhưng máy chiếu hỏng
không học được, nên lại nghĩ tới em.”
“Có lẽ nào anh lại yêu em thật rồi? Khó
tin quá!”
“Thì đúng vậy mà! Giờ lúc nào anh cũng
chỉ nghĩ tới em thôi…”
“Như thế cũng chưa chắc là anh đã yêu
em, mà là anh đang yêu một câu chuyện mộng mơ, anh yêu ạ!”
“Anh không mơ mộng vì anh không buồn
ngủ.”
“Ô câu nói này mới hay làm sao! Liệu em
có phải thuốc chữa buồn ngủ của anh không?”
“Phải…”
“Ô…! Thế mà chưa chi em đã vội mơ tưởng!
Thì ra em chỉ là thuốc chữa buồn ngủ của anh thôi…”
“Không đâu, em là liều thuốc tình yêu
của anh.”
“Anh không thể nào biết được là em yêu
anh.”
“Anh tin là em sẽ có điều ấy.”
“Sẽ có điều ấy? Vậy ra bây giờ anh đang
tán tỉnh em sao?”
“Em cứ tạm hiểu như vậy đi.”
“Sao lại “tạm hiểu” như vậy? Hay là bây
giờ anh đang đóng kịch cùng em? Có phải anh đã yêu thích vai diễn của em thật
rồi?”
“Không đâu mà! Anh muốn tỏ tình với em,
chứ không phải tán em.”
“Nhưng làm sao anh có thể tỏ tình với
một người mà anh chưa biết là ai hả anh yêu? Làm sao mà anh biết được là em yêu
anh?”
“Thì anh đang biết rồi đấy! Hay là em
đang đóng kịch với anh?”
“Chẳng phải ngay từ đầu anh đã muốn em
đóng vai cô bé hai mươi mốt tuổi của anh sao? Em cũng không biết là em có yêu
anh thật không. Nhưng em nhớ anh… Em nhớ anh nhiều lắm!...Em biết phải làm sao
bây giờ?...”
Đến đây thì Không Một Tám im lặng mất
vài phút…
“Thế thì em cứ nghĩ về anh đi! Hãy nghĩ
tới anh thì em sẽ không cô đơn! Anh yêu em nhiều lắm!”
Đến lượt tôi im lặng. Một cảm xúc nghẹn
ngào nhói lên trong tim tôi. Một làn gió thì không có những cảm xúc giống như
thế, nên tôi biết đó là cảm xúc của Không Một Tám. Thì ra cậu ấy sợ tôi cô đơn.
Chính là cậu ấy đã ngày ngày chăm sóc tôi bằng những tin nhắn mà tôi là độc
giả. Khi cậu ấy dành thời gian và tình thương để chăm sóc tôi, tôi đã dần trở
nên quan trọng đối với cậu ấy.
Sự im lặng của tôi còn kéo dài lâu hơn
của Không Một Tám. Rồi nhớ ra rằng tôi luôn được an toàn trong phạm vi một vở
kịch, tôi bấm máy:
“Em không biết phải nói gì thêm nữa. Em
yêu anh!”
“Anh cũng thế. Và anh sẽ chỉ nghĩ đến em
thôi.”
“Em đang rất xúc động. Anh hãy để cho em
được im lặng!”…
…
Từ hôm đó tôi không dám nhắn tin dài
thời gian với Không Một Tám nữa, tôi thường kiếm cớ để “lặn” giữa chừng. Tôi sợ
những cao trào mà tôi không đủ sức kiểm soát. Và tôi ngồi viết lại câu chuyện
này, không phải chỉ dành cho các bạn, mà còn để cho Không Một Tám yêu quý của
tôi đọc đến và vở kịch của chúng tôi có thể hạ màn.
Trong những ngày này N đã trở về bên
tôi, ngày ngày nấu cơm cho tôi ăn. Không phải vì nàng thấy việc viết lách của
tôi quan trọng mà vì nàng biết chừng nào còn có một người khác ở bên cạnh thì
tôi không nhớ được cách nấu cơm. Nếu các bạn yêu mến tác phẩm của tôi thì hãy
cảm ơn N, vì dù nàng không đọc văn của tôi nhưng nàng lại thanh toán “nhuận
bút” cho tôi thay các bạn. Khi nàng đi đâu vắng nàng sẽ cẩn thận để lại tiền ăn
cho tôi. Một người hàng xóm của chúng tôi, một người mà chúng tôi từng giúp đỡ,
có lần đã tò mò hỏi riêng tôi về mối quan hệ tiền bạc giữa tôi và N, tôi đã
ngẩn người ra và không trả lời được gì hơn ngoài hai từ “không nhớ”. Họ chẳng
dám hỏi nàng đâu vì vẻ ngoài của nàng khá là đanh đá. Và dù có hỏi được N đi
nữa thì trí nhớ của nàng cũng không khá gì hơn tôi.
Nếu có ai mua bán gì với N thì hãy nhớ
rằng nàng không phải kẻ dễ bị lừa bịp. Nàng chính là chuyên gia kinh tế tài
chính ở mọi cấp độ. Nàng có thể dễ dàng chỉ ra sơ hở tài chính của bất cứ “đại
gia” nào từ Hà Nội đến Sài Gòn, từ châu Phi sang châu Mỹ. Nàng cũng luận bàn về
đường hướng phát triển kinh tế của các châu lục. Tóm lại, nàng có đủ trình độ
để tư vấn về chuyện tiền bạc cho khắp toàn cầu. Nhưng cho riêng tôi, tất cả mọi
tư vấn của nàng đều thất bại. Không những thế, mỗi khi tôi đến ở cùng nàng là
tiền bạc và các mối tài chính của nàng “bốc hơi” như mây khói. Nàng biết rõ
điều đó. Nhưng cũng như tôi, nàng biết rằng Cha chúng tôi, Cha của những làn
gió đến từ nơi xanh thẳm bao la trong vũ trụ, đã đưa chúng tôi đến với nhau để
chúng tôi có thể sống nhẹ nhàng như những làn gió.
Có một làn gió nữa đang ở đây, trong vai
diễn “người từ Mỹ rỗng túi trở về”. “Rỗng túi” là vai diễn tốt cho làn gió ấy,
nếu không anh ta chẳng bao giờ biết được giá trị đích thực của mình. Từ một đất
nước có tiếng là tự do văn minh nhất thế giới, một người đã lừng danh ở đó,
cuối cùng đã phải rũ bỏ ánh hào quang giả dối, quay về Việt Nam để tìm lại cuộc đời tự do của
một làn gió. Vì ở đây có những làn gió khác đang chờ đợi. Nếu không liên quan
đến những chuyện như thế thì tôi cũng không ở đây và blog này đương nhiên cũng
chưa thể ra đời.
Các bạn tôi ở đây trong căn nhà này
không cần nhìn vào blog của tôi, họ không cần đọc một chữ nào của tôi cũng như
của các bạn, nhưng họ vẫn nhìn thấy các bạn thông qua tôi mà không nói năng một
câu nào, bởi vì Chúng-Tôi-Là-Một, và Chúng-Ta-Là-Một. Những cơn gió đang hội tụ
ở đây. Những cơn bão đang đi qua địa cầu. Trong thời gian tôi ngồi viết câu
chuyện này thì màn hình tivi cháy, không ai xem truyền hình hay băng đĩa nữa.
Tất cả lặng im trong ánh sáng diệu kỳ.
…
Trong ngày Cá tháng Tư tôi đã nói sự
thật cùng Không Một Tám. Ngày hôm nay tháng Tư vẫn chưa qua, tôi đã nói sự thật
cùng các bạn. Tôi là Người Nổi Tiếng của Không Một Tám, chàng trẻ tuổi đã vô
tình mang đến cho công chúng Xóm Lá những diễn viên bất đắc dĩ của mọi thời
đại.
Blog “Hơi Thở Của Vũ Trụ” và cái tên Ái
Nữ có trở nên nổi tiếng hay không thì chỉ bạn đọc mới biết. Tôi không quan tâm
đến điều này, bởi vì tôi là cơn gió thổi qua tâm hồn các bạn trong phút chốc rồi
có thể không bao giờ quay trở lại.
Viết xong ngày 27-4-2013.
Chú thích:
*Mr. Dâu
Tây: Một người Canada
viết blog bằng tiếng Việt rất được yêu chuộng. Các entry của anh đã được tập
hợp lại trong một cuốn sách mang tên “Tớ là Dâu”. “Ngôn ngữ chát” là một trong
các entry đó.
(Đã đăng lần đầu ngày 27-4-2013 tại địa chỉ ainu.blogtiengviet.net)
Phần tiếp theo: Bản nhạc sau cơn mưa.
Phần tiếp theo: Bản nhạc sau cơn mưa.
Thật vui sang đây HA có bạn, nhưng còn mới quá chưa biết làm kết nghĩa như BLViet!
Trả lờiXóaBên này khác Blog Việt, họ sử dụng vòng kết nối Google, có chức năng liên kết blog nhưng mình cũng chưa biết cách sử dụng. Bạn có thể cho trang mà bạn hay đọc hiện lên trên danh sách, như thế bạn kích vào rất dễ, giống như danh sách website bên Blog Việt vậy đó.
XóaĐang hơi ngẩn người ra nghĩ đây, bạn blog của mình thì rõ mặt từng người,bạn Ái nữ chắc nhỏ tuổi hơn mình nhưng khó đoán quá.
Trả lờiXóaSang bên blogtiengviet đọc Ước mơ của hòn sỏi rồi. Đâu có dài, vì bạn Ong chỉ quen với cách nghĩ các câu chuyện hay truyện trên blog của những người Ong quen đều chứa nhiều sự thật,những điều gần gũi dễ chia sẻ. Ong ngạc nhiên vì nhà bạn nhiều khách và các com cũng như trả lời khá công phu. Bài viết thì đầy đặn thực sự,đọc rất thích, kể về thời học sinh Ong hơi"rét" vì sao như nhìn thấy một phần mình hồi nhỏ vậy. Cũng trùng hợp ngồ ngộ chuyện kể về hòn sỏi, về con cáo,con ong. Mà bạn Ong và bạn Sỏi thì thân đến nỗi cãi vã suốt ngày.
Cảm nhận là chủ nhân blog này làm khán giả rất dễ mở lòng.
Khoái cái kiểu : tay không chịu viết những điều không cảm nhận được- y chang mình mới hay chứ
Ui- là đọc bài bên kia tán bên này,hì. Hy vọng blog Ái nữ có nổi tiếng thì bạn Ong vẫn nhận được câu trả lời thú vị nhiều sức của bạn,dù khi nổi tiếng hẳn đông khách và bận rộn.
"Ước mơ của hòn sỏi" là một bài viết êm ái. Bạn đọc Blog Việt biết đến Ái Nữ với những bài viết không né tránh cũng như các comment gây "kinh hoàng", không chịu lùi bước trước những màn "xa luân chiến" nơi "đất khách". Ái Nữ không viết về một xã hội xa vời chung chung mà về thế giới chúng ta đang sống.
XóaCó những bài bên Blog Việt mà Ái Nữ không thể đem đăng bên này, vì nó được viết cho cộng đồng Blog Việt hết sức cụ thể, có những Blogger và bạn đọc đã trở thành nhân vật trong tác phẩm của Ái Nữ, trở thành diễn viên trên "chiếu chèo" Hơi Thở Của Vũ Trụ. Ái Nữ đem "Người Nổi Tiếng và vở kịch ngày Cá tháng Tư" sang bên này vì lời giới thiệu bản thân ở đây. Với Ái Nữ, "nhà văn" là một vai diễn. "Tôi là một nhà văn từ trong kiếp trước, mượn ô cửa blog để tâm sự cùng các bạn những câu chuyện của kiếp này". Đó là lời Ái Nữ đáp lại comments bạn đọc cho "Người Nổi Tiếng và vở kịch ngày Cá tháng Tư".
Giáo sư Nguyễn Lân Dũng và nhà thơ Trần Đăng Khoa là hai độc giả nổi tiếng, tất nhiên. Họ không thể không đọc tác phẩm của Ái Nữ vì Blog Việt là một ngôi nhà nhỏ, mà tên hai nhân vật đó lại được nêu lên trong những tác phẩm rất hài hước. Giáo sư Nguyễn Lân Dũng rất yêu văn chương, thân phụ của ông ngoài việc làm thầy giáo thì đồng thời cũng là một nhà văn, ông luôn nhắc đến vai trò của văn chương trong các bài trả lời phỏng vấn về mọi vấn đề trên truyền thông, nhưng thật ra ông cũng không hiểu về văn chương nhiều lắm. Yêu dù không hiểu là điều thực tế và cũng rất dễ thương đúng không? Vở kịch "Cây gậy Thương Hiệu và đám mây Lý Thuyết" của Ái Nữ đã làm cho giáo sư Nguyễn Lân Dũng giận ghê gớm và các fan của ông "ném đá" vào Ái Nữ rào rào. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, đó là vở kịch của Thượng Đế mà Ái Nữ không thể không chấp bút, và các bạn đọc đã tham gia vào vở kịch nhiệt tình bằng comments. Trong nhiều trường hợp, Hơi Thở Của Vũ Trụ đã thực sự là một sân khấu ứng tác. Sau bài viết "Tài hoa và bí hiểm - đặc điểm của người Việt Nam" thì blog Hơi Thở Của Vũ Trụ được gọi là "chiếu chèo". Mất lòng trước được lòng sau, cuối cùng thì giáo sư Nguyễn Lân Dũng không thể giận mãi được. Có một blogger của Blog Việt nói một câu rất hay: "Ở nơi ảo còn không dám sống thật thì ở đời thật còn sống ảo đến mức nào!"
Tôi viết văn để tìm bạn. Văn chương là nhịp cầu tâm giao, nếu tôi chân thành tôi sẽ có những người bạn chân thành. Những tác phẩm của tôi không quan trọng bằng bạn đọc của nó. Văn chương chỉ là phương tiện, con người mới là tác phẩm của Thượng Đế mà tôi thật sự quan tâm. Vì thế tôi không thể không trân trọng các comment và phản hồi với trách nhiệm của một người bạn, cho dù đó là những comment trái chiều và đôi khi vai diễn của tôi làm người ta sợ.
Tôi không có lý do từ chối những giây phút trọn vẹn dành cho độc giả, vì "tôi là cơn gió thổi qua tâm hồn các bạn trong phút chốc rồi có thể không bao giờ quay trở lại".
Tôi post lên đây tặng riêng cho bạn bài thơ mà tôi yêu thích, để bạn biết thêm một lý do khiến tôi thích cái tên Ong Nâu. Thơ của Lưu Quang Vũ:
XóaBẦY ONG TRONG ĐÊM SÂU
Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anh
Thắp một ngọn đèn hồng như ánh lửa
Đêm sâu quá đêm nào biết ngủ
Chỉ con người đến ngủ giữa đêm thôi
Mà có ngủ đâu người ta đợi mặt trời
Đợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậy
Trong cơn mơ là mặt trời thức dậy
Con ong vàng bé nhỏ đến tìm em
Con ong xanh có đôi mắt đen
Con ong trắng bơ vơ trong tổ vắng
Con ong đỏ là con ong thơ thẩn
Bay đi tìm hương nhụy mất từ lâu
Đã chết rồi ơi chú ong nâu
Để hoa rụng mùa thu thương nhớ bạn
Anh là con ong bay giữa trời lận đận
Trời đêm dài chẳng có một ngôi sao
Em ở đâu, em ngủ ở phương nào
Môi em thở những điều gì khe khẽ?
Em, em gần hay em xa thế nhỉ
Đến bất ngờ lóa nắng giữa lòng đau
Anh có hẹn đâu, anh chả nói câu nào
Anh chỉ buồn thôi, em chỉ buồn thôi, ai biết?
Tóc em dài như một ngày mỏi mệt
Em đợi chi anh, em cần chi anh?
Anh đợi chờ em, không đợi sao đành?
Đêm như biển không bờ bóng tối rất thẳm sâu
Đời cũng giống như biển kia anh lại giống con tàu
Tàu anh đi đi hoài trên biển vắng
Mong tìm được một bóng hình bè bạn.
Đến bây giờ anh gặp được tàu em
Anh nổi gió tâm hồn cho buồm thắm kéo lên
Ai ngờ tàu em lại là tàu cướp biển
Em cướp hết cuộc đời anh, em lấy hết
Trói anh vào cột buồm của tình yêu
Bão táp nổi lên, chớp giật, tàu xiêu
Em đứng đó hãi hùng ngơ ngác
Anh cũng thương em suốt đời trên sóng nước
Cướp được tàu anh tưởng có ngọc vàng
Ngờ đâu chỉ là ván nát sàn hoang,
Còn trơ lại hồn thơ tai ác quá.
Nhưng thôi em ơi, đấy chỉ là lời ru trong giấc ngủ
Anh thương em đây anh lại êm đềm
Làm con ong vàng đến ngủ giữa tóc em
Con ong xanh có đôi mắt đen
Con ong trắng là con ong thương nhớ
Con ong đỏ chính niềm tin ấp ủ
Còn hạnh phúc cuối cùng là tiếng hát chú ong nâu.
Chiều - bỏ bữa đọc lại bài thơ này, hay quá thể và sâu quá thể,dùng nước mắt "ngập ngụa" hẳn sai mà là vậy. Tự dưng biết thương mình thêm.
XóaThơ Lưu Quang Vũ có nhiều bài rất hay, nhưng tôi yêu bài thơ này nhất.
XóaThật thích ghê ấy, cái tên Ong nâu là tên bạn đặt lại khi huyển nhà, còn gốc trang blog này là Ong rừng Ái Nữ ơi( cái tên liên quan lắm thứ nho nhỏ vui vui).
Trả lờiXóaOng cũng thích thơ nhưng hơi đòi hỏi chút, không thích dễ dãi ghép vần, dù chả mấy khi dám làm thơ.
Có điều này, chả phải mải mê kiếm sống đâu mà cực nhọc lê lết một thời,rồi ốm đau tơi bời, hai năm nay Ong mới nghỉ ngơi chút chút nên nhiều thứ không biết lắm,thậm chí tìm trong làng blog bao năm xem có ai thích kịch không mà chưa hề có bạn nào giơ tay. Giờ gặp trang này Ong vui hẳn lên đấy. Thích Lưu quang Vũ lắm chứ nhưng thơ LQV thì chưa đọc hết, có chuyện này thú vị lắm Ái Nữ ơi! Là thơ của Văn Cao kia, Ong chỉ biết tác giả Tiến quân ca còn là hoạ sĩ, khi bạn của Ong làm chân dung Văn Cao có tìm được cuốn Cuộc đời Văn Cao thì Ong mới biết thơ ông hay( trong mắt Ong là xuất sắc).
Hì.....tác giả pho tượng( có tóc dài đủ búi, giới thiệu pho tượng ông bằng nhựa- lời Ái Nữ)trong triển lãm ảnh về cụ Văn Cao của bác Toán hôm nay tả một chị - hơi giống chị An( là bạn chơi chung của chúng tớ) hôm triển lãm có hỏi em một số câu,em nghĩ chị ấy là nhà báo nhưng chị ấy nói mình đi xem ......Ong vui vì mình cảm giác đúng - tất nhiên dựa vào vài chi tiết khác nữa, hay ghê ấy, niềm vui của Ong vậy đó. Cái đoạn mấy bạn cũ của bác Toán đến từ 8h30 vì không biết thông báo hoãn đến chiều ấy, ....
Thôi, Ong miên man mất rồi, tại đọc bên blogtiengviet của bạn không com được dù Ong đã nhập mã số nhiều lần, tạm thế thôi đã,Ong nhớ bài nọ xọ bài kia mất thôi.
Bên Blog Việt thỉnh thoảng lại gặp sự cố mạng, chứ nhà của Ái Nữ bất cứ ai cũng vào com được mà.
XóaVậy ra Ong ở Hà Nội? Ái Nữ chưa hề cho nhân vật nào trong "Vẽ ảnh bằng lời" biết về bài viết ấy, lúc đi xem triển lãm cũng chưa nghĩ là mình sẽ viết.
Ái Nữ hiếm khi làm thơ lắm, suốt mười mấy năm chẳng viết một bài nào. Những nhà thơ nào thời nay viết thơ được như Văn Cao thì chắc đã nổi tiếng rồi, nhưng âm nhạc của Văn Cao đã che khuất thơ của ông. À mà trong thơ ông ấy cũng có Ong này, xinh lắm nhé:
"Nghe nhựa mùa xuân
Những nụ hồng mới nở
Và mật vừa thơm và ong đã tới
Chúng ta đi vào bí mật của mùa xuân".
Ái Nữ không muốn đăng ảnh cũng như không thích "trang hoàng nhà cửa", vì không muốn làm bạn đọc mất tập trung. Tuy nhiên Ong có thể nhìn thấy ảnh của Ái Nữ thông qua đường link được giấu theo kiểu "tinh vi" trong com của Người Hà Nội dưới bài về hòn sỏi ấy. Sau khi viết bài "khoe" hội thảo về bố mình là giáo sư Nguyễn Lân, giáo sư Nguyễn Lân Dũng tranh thủ khoe trong comment với Xóm Lá rằng đã gặp Ái Nữ, rồi có người post vào comment khoe ảnh họ chụp được, trong đó vài chiếc có mặt Ái Nữ được chú thích rõ ràng. Nàng không phải trẻ măng, nhưng làm cho nhiều người tiếc hùi hụi vì đã méo miệng gọi Ái Nữ là... bác. Hic hic...
Bạn điêu khắc của Ong ấy( không khoe AN nhỉ! Vì bọn nghịch đất suốt ngày lấm lem thôi mà) bạin í bảo chị ấy lớn hơn chị tẹo thôi, Ong về hưu ở tuổi 46 nên nhiều người nghĩ và đã gọi bác rồi mà. Rồi Ong sẽ xem nơi Người Hà nội,mà hai người cũng nói qua lại nhiều AN nhỉ!
Trả lờiXóaHai ngày liền Ong bận chuyển nhà gặp lại sau nha, mà chỗ AN viết CHUYỂN PHÒNG TRỌ CỨ NHỎ DẦN......k nhớ rõ lắm ở bài nào là nhân vật nói chứ??? Vì Ong hay chuyển nhà lắm,hai mẹ con lang thang suốt giờ về nhà đây.
Chà, khi nào Ong giới thiệu "bọn nghịch đất suốt ngày lấm lem" ấy cho Ái Nữ nhé! Biết đâu Ái Nữ lại "tạc tượng" được một nhà điêu khắc trong văn học thì sao?
XóaNgười Hà Nội nói nhiều để "giữ chỗ" thôi, vì hắn không viết blog nhưng lại thích cằn nhằn kèo nhèo bằng comments, hắn coi nhà Ái Nữ như nhà mình, sợ lâu không xuất hiện người ta quên. Hic hic... Hắn chính là người đầu tiên bê cả "sọt đá" ném vào nhà Ái Nữ bằng một cái nick khác.
Làm việc ở Hà Nội, kiếm được đủ tiền nhà trọ với tiền ăn mặc là giỏi rồi. Nếu còn chỗ thì cho Ái Nữ ngủ ké lúc qua Hà Nội nhé!
Hai mẹ con từ sáng sớm đấy, giờ ngồi nghỉ xíu.
Trả lờiXóaAn ủi thế chứ- trả tiền nhà trọ,lo tiền ăn mặc tạm đủ,đến giờ này cạn đấy nên về nhà( nhà Ong có vườn,có cây bưởi nhiều hoa, cây sấu to đùng mà chưa bói,có cây xoài quả mỗi ngày mỗi nhỏ đi nhưng thơm và nâu hồng màu đẹp lắm, đặc biệt có lũ nghich đất nhỏ hơn Ong từ10-15 tuổi nhưng thân như ruột thịt và ....nghèo y Ong vậy).
Thế bác sĩ AN hiện nay ở đâu?hai hôm nữa Ong đi ăn Tết phía Nam với bạn, ra Tết thì chưa biết sẽ ngã những đâu, chắc rồi cũng có ngày về. Ong lang thang bởi yên tâm gái út có bố và anh con chăm sóc.
Kệ nha, cho Ong bộc bạch nhiều xíu,vui nhiều đấy. Trước nhà Ong là nơi bạn bè ghé thường mà,giờ ai chứ AN Ong đón ngay,vì không sợ bạn chê nhà nghèo đâu,đường vào còn bụi nữa đấy.
Nghệ sĩ mà có hậu phương mạnh như Ong liệu được bao người? Cẩn thận kẻo có ngày Ái Nữ bám càng Ong đấy! À quên, hình như ong không có... càng. Hic hic...
XóaHè hè !
XóaCó hai con vịt mà cũng thành cái chợ, xôm phết !
Đâu có! Chỉ sau khi có một hòn sỏi ném thêm vào thì nó mới thành cái chợ thôi.
XóaChào Ái Nữ! Qua nhà bạn khoảng 5 lần rồi, nhưng thú thật là hôm nay tôi mới đủ thời gian để đọc hết 2 truyện ngắn của bạn và các nhận xét. Văn của bạn không dễ đọc chút nào, các câu trả lời cho các nhận xét của bạn bè thì lại càng khó đọc. Tôi đã phải tập trung lắm - nhất là khi nhà bên cạnh mở karaoke ầm ĩ, ỉ ôi các loại nhạc sến - mới đọc hết được.
Trả lờiXóaBạn rất khác tôi, vì văn chương của bạn mang dáng dấp của nhà văn chuyên nghiệp, gai góc, xù xì và nhiều ẩn ý. Tôi thì bắt mình phải viết cho khỏi quên chữ thôi, văn tôi đơn giản, dễ hiểu. Tôi biết mình chưa đủ trình độ để chơi ngang hàng với bạn, tức là chưa thể đưa ra những nhận xét mang tính chuyên nghiệp như một vài bạn ở đây.
Nhưng nói thật là tôi rất vui khi gặp bạn. Bạn đã mang đến một hơi thở mới cho làng blog.
Tôi rất bận rộn cho công cuộc mưu sinh nên có lẽ sẽ không thể ghé blog bạn thường xuyên, nhưng tôi nghĩ mình sẽ dành nhiều thời gian để quay lại nơi này. Nếu có thể được, có khi tôi còn nhờ bạn đọc giùm một vài truyện ngắn tôi viết, xem nó đã có thể gọi là truyện ngắn chưa. Hihi. Vì tôi thấy bạn có trao đổi với một bạn khác về khái niệm "truyện ngắn", và đọc xong phần trao đổi của các bạn, tôi cảm thấy hoang mang. :D
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, chúc bạn luôn vui khoẻ và viết nhiều! :)
Chào OM! Cảm ơn bạn đã quan tâm đến tôi!
XóaKhi bạn viết để giao lưu với những người bạn riêng của mình thì không cần phải lo ngại về "trình độ". Thật ra không cần phải hoang mang về vấn đề thể loại, vì nó chẳng qua là tên gọi hình thức thôi. Cũng không cần quan tâm truyện ngắn hay dài, mà nên lưu ý rằng ta đang viết "chuyện" hay là "truyện".
"Truyện" là tác phẩm văn chương, còn "chuyện" thì không phải. "Chuyện" là câu chuyện về các sự kiện, còn "truyện" là câu chuyện của cảm xúc. Một bài báo chú trọng đến việc miêu tả các sự kiện một cách trung thực, không cần để tâm nhiều đến việc ngôn ngữ của bài viết có "văn chương" hay không, vì bản thân các sự kiện được thông báo mới là đối tượng mà người đọc quan tâm. Một "truyện" thì cũng có miêu tả các sự kiện, nhưng các sự kiện trong truyện chỉ là chất liệu để tác giả vẽ nên bức tranh cảm xúc suy tư của con người, vì thế các sự kiện được nhắc đến trong tác phẩm văn chương có thể là hư cấu, nhưng cảm xúc mà tác phẩm mang lại thì làm cho người đọc cảm thấy rung động. Người ta nói "văn chương thật hơn sự thật" là có ý như thế. Những truyện ngắn đăng trong các báo Phụ Nữ hay Hạnh Phúc Gia Đình thường chưa đạt đến trình độ của một tác phẩm văn chương, vì đó chỉ đơn giản là những câu chuyện về đời sống để nhắc nhở những người thiếu kinh nghiệm, hay mang tính áp đặt cảm xúc.
Những điều tôi chia sẻ ở trên được diễn đạt theo cách riêng của tôi, dựa vào kinh nghiệm đọc của bản thân. Tôi là người viết truyện chứ không phải người nghiên cứu lý luận văn học. Thường những người sáng tác thì không hay lý luận, còn những người lý luận thì công việc của họ là nghiên cứu các sáng tác văn chương chứ bản thân họ không sáng tác văn chương. Như thế quả có phần bất cập nên các tác phẩm phê bình thường ít hấp dẫn.
Nhà văn là bác sĩ của tâm hồn, mỗi cuộc phẫu thuật tâm hồn của họ không thể nào đơn giản, họ không đem cho người đọc thuốc giảm đau mà mang đến sức mạnh để chịu đựng nỗi đau. Nếu con người không dám nhìn thẳng vào nỗi đau và chấp nhận nó thì họ cũng sẽ không có cơ hội được biết đến hạnh phúc thật sự.
Năm mới, chúc bạn mạnh khỏe, hạnh phúc và may mắn!
Cám ơn Ái Nữ đã có lời giải thích rất rõ ràng về sự khác nhau giữa "truyện" và "chuyện". Trước đó, tôi cũng hiểu là chúng có sự khác nhau, nhưng chỉ là hiểu lờ mờ, đại khái thôi chứ không phân tích được rạch ròi như bạn. Đọc xong, tôi thích lắm! :)
XóaNhưng dù sao tôi cũng muốn mời bạn qua nhà tôi. Gửi bạn đường dẫn này, khi nào rảnh rỗi (không cần phải qua ngay đâu) và đọc thử 1 hay vài bàigif đó và cho tôi biết tôi đang kể chuyện hay biết truyện nhé!
http://tuehuong-ha.blogspot.com/search/label/Truyện%20ngắn
Cám ơn bạn lần nữa!
Tôi đã đọc 7 tác phẩm trong đường link mà bạn dẫn. Tôi thấy cảm nhận văn chương của bạn rất tốt, và điều quan trọng là bạn nghiêm túc khi viết.
XóaBây giờ có nhiều người viết văn làm thơ để mà chơi, dù nó không vô bổ hơn những trò chơi khác, nhưng chơi đùa với văn chương khá nguy hiểm. Đằng sau các con chữ có nhiều tầng tâm linh khác nhau, nếu những người viết chỉ múa may đua tài thì dễ sa vào những cái bẫy, những lời ngợi khen thường không tiết kiệm cho họ và họ rơi xuống một cách ngọt ngào. Những thứ như "hội thơ lục bát", "hội thơ đường luật"... là những hội chơi chữ, tác phẩm của họ chỉ để làm cảnh giống như những cây bonsai của hội cây cảnh, giá trị thường được người ta nói đến bằng tiền hoặc giải thưởng.
Với văn chương, "có nghề" không phải là tiêu chí đầu tiên. Sự chân thành của người viết mới là yếu tố đầu tiên quyết định tác phẩm có đáng đọc hay không. Tôi đã đọc thấy sự chân thành trong những tác phẩm của OM. Còn để nói chúng là "chuyện" hay "truyện" thì tôi sẽ viết cảm nhận dưới bài "Trốn vào mùa dã quỳ" trong một hai hôm nữa.
Ôi, bạn Ái Nữ...!!!
XóaBạn trẻ hơn tôi nhiều mà sao viết gì cũng chững chạc quá đi mất! Và tôi cũng phục bạn ở chỗ sao lại có thể tận tâm đọc đến 7 bài viết của một người xa lạ trong vòng 1 ngày!
Tôi cũng đang đọc bài của bạn bên blog Tiếng Việt, nhưng tôi đọc chậm lắm! Hì!
Một ngày mới tốt lành cho bạn! (Mà thức khuya quá cỡ thế nên giờ này chắc bạn chưa dậy đâu nhỉ!)
Thế này OM ạ, khi đã là "nhà văn từ trong kiếp trước" thì không thể giả vờ ngây thơ cho phù hợp với lứa tuổi được. Đã là con người thì không ai xa lạ với tôi, chỉ là họ có thể hiện như một người xa lạ trước tôi hay không mà thôi. Chúng ta gặp ai, làm gì đều do "duyên". Nhà thơ Trần Đăng Khoa cũng từng bỏ cả buổi để đọc những tác phẩm đăng trên blog của tôi, trong khi tôi chưa kịp có ý định nhờ ông ấy. Đối với những người ruột thịt thì tôi thường không nhận được sự hài lòng về mức độ tận tâm của mình, vai diễn người con có hiếu của tôi có vẻ rất tệ. OM có thể yên tâm rằng tôi không hề thiên vị đối với OM.
XóaAN đã lập Blogspot này từ bao giờ thế? Hôm nay vào NGLB mới biết nhà AN ở đây.
Trả lờiXóaTừ tháng Một năm 2014 bác ạ.
XóaĐang đọc lại đây em,đọc nhanh hơn ngày đầu và hiểu kỹ hơn.
Trả lờiXóaCòn Ái Nữ thì chịu không biết Ong Nâu hiểu cái gì.
XóaTác phẩm này chính Ái Nữ không hiểu, chỉ biết chấp nhận là nó như thế thôi.