Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

Nhân vật lịch sử (tiếp theo của phần I chương "Hỗn mang")

       
       Ở entry trước tôi đã gọi Phạm Đình Trúc Thu là một “nhân vật lịch sử”, và để bạn đọc trên mạng có cơ hội biết đến giá trị của một cây viết như anh, tôi đã dẫn các link đến trang “Một Đời Thực-Hư” để họ cùng tham khảo. “Nhà báo Việt Nam tự do” là anh tự giới thiệu mình với tư cách tác giả blog, nhưng “Một Đời Thực-Hư” không phải là một trang báo, nó giống như một cái sọt chứa đủ thứ mà chủ blog nhặt nhạnh ở khắp các trang mạng đây đó, từ đề tài triết học đến kinh tế, chính trị, văn hóa, thơ…, tóm lại là các lĩnh vực mà một người uyên thâm trong xã hội này thường bàn tới. Kiểu blog sưu tầm như vậy có khá nhiều trên mạng.
       Mèo Ainu không biết làm gì khác để tìm kiếm ngoài thao tác google. Bằng cách này, cái mà nó tìm thấy là Phạm Đình Trúc Thu có thơ đăng trên một (hoặc có lẽ là vài) trang mạng, các trang loại ấy thì nhan nhản. Dấu ấn duy nhất có tính đặc trưng mà Phạm Đình Trúc Thu để lại trên Google là các cuộc tranh cãi đôi co mà người ngoài cuộc xem vào không hiểu là chuyện gì ngoài chuyện những người tranh cãi đua nhau dùng từ ngữ hạ đẳng với mục đích miệt thị lẫn nhau, mà Phạm Đình Trúc Thu luôn có vẻ vượt trội về phong cách hạ đẳng này. Cho nên cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên khi anh tốn công cố gắng dùng trang “Một Đời Thực-Hư” để giới thiệu Ái Nữ như một nhân vật hạ đẳng mà anh cần phải lăng nhục để làm gương, trong khi anh không hề ý thức về chuyện bản thân mình có đủ tư cách để lăng nhục kẻ khác hay không. Những bài viết anh chê bai chửi mắng người nọ người kia không giúp người đọc hình dung được đối tượng đáng bị chê bai chửi mắng ở chỗ nào mà chỉ khiến họ cảm thấy anh có nhu cầu gièm pha người khác một cách bức xúc. Có lẽ trong cuộc đời anh đã bị người ta xem thường coi khinh nhiều quá.

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

Chương 7 - Hỗn mang

I
Nhân vật lịch sử
       
       “Tiểu thuyết trường thiên này là tiểu thuyết hành động, nó ghi chép lại lịch sử đồng thời sáng tạo nên lịch sử. Nó không phải là sản phẩm hư cấu. Nó đã, đang và sẽ xảy ra trong cuộc đời”.
       Những câu trên trong lời mở đầu được một độc giả đặc biệt quan tâm. Anh rất chú ý rằng đây là tiểu thuyết nửa mở và anh có cơ hội xâm nhập vào nó, không những thế anh còn mời gọi các bạn đọc khác tham gia vào tiểu thuyết.
       “Ngày Tận Thế Huyền Bí” đang được “PR” trên mạng bởi một “nhà báo Việt Nam tự do”. Anh là ai? Là một nhân vật lịch sử, bởi vì tôi không hư cấu ra anh.
                              “Nhân loại triền miên trong giấc ngủ
                               Ta khác nào làn khói thoảng bay
                               Chỉ để làm cay mắt người tri kỷ
                               Trong hoàng hôn đón ánh tàn phai...”
       Bốn câu thơ bảng lảng ấy được một bạn đọc tên là Trúc Thu để lại trong blog Hơi Thở Của Vũ Trụ vào ngày 04-7 sau khi đọc xong chương “Phượng Hoàng”. Theo làn khói đó, tôi tìm thấy cái tên Phạm Đình Trúc Thu cùng với trang blog của anh mang tên “Một Đời Thực-Hư”.

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

Chương 6 - Phượng Hoàng



       “Chi chúc! Chi chúc! Chi chúc!
       Chi chúc! Chi chúc! Chi chúc!
       
       Năm trăm năm nay, nước mắt nhiều như thác đổ
       Năm trăm năm nay, nước mắt nhễ nhại đầm đìa
       Nước mắt chảy mãi không ngừng!
       Ô trọc rửa hoài chẳng hết!
       Tình đời chẳng cạn chẳng vơi!
       Tủi nhục làm sao cho sạch!
       Kiếp sống của ta mong manh trôi nổi
       Rồi sẽ tới đâu mới được yên lành?
       
       Ôi! Ôi! kiếp sống mong manh trôi nổi
       Như con thuyền đơn độc giữa biển khơi
       Bên trái mờ mịt
       Bên phải mịt mờ
       Trước mặt chẳng thấy ánh đèn
       Phía sau bến bờ chẳng có
       Cánh buồm đã rách
       Cột buồm đã gẫy
       Bơi chèo đã trôi
       Bánh lái đã vỡ
       Kẻ lái thuyền nhọc lả chỉ đành trong lòng thuyền thở than rên rỉ
       Sóng biển vẫn hung dữ trào dâng

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

Chương 5 - Tại sao gái điếm?


       Tại vì “gái điếm” là một từ khóa.
       Trong những comment ở chương trước, vì những thắc mắc từ phía bạn đọc, tôi đã hứa rằng chương kế tiếp tôi sẽ “giải quyết” chuyện gái điếm. Nhưng cái chương ấy lại không phải là chương này. Chương này là một chương đệm, nhằm giúp những bạn đọc đang theo dõi tiểu thuyết “Ngày Tận Thế Huyền Bí” hình dung được hơn về vai trò của họ.
       Tôi không phải là người có bộ óc vĩ đại. Tôi viết và xuất bản tiểu thuyết này từng chương trên mạng theo dẫn dắt của những năng lực siêu hình chứ không dựa trên một thiết kế khung được tạo dựng từ trước. Sự tương tác của bạn đọc ảnh hưởng rất lớn đến hành trình của tiểu thuyết.
       Trong chương 4 tôi nhắc đến từ “gái điếm” khi kể một câu chuyện tình cờ. Sau cuộc trò chuyện với bạn đọc Alaykum Salam, tôi nhận ra rằng chương tiếp theo cũng vẫn có từ “gái điếm”. Nhưng vì tên của chương đó là “Phượng Hoàng”, nên tôi muốn tìm lại bài hát “Rise Like a Phoenix” cùng comment liên quan đến nó do bạn đọc Người Hà Nội đem đến blog này từ năm ngoái.
       Như tôi đã nói trong “Lời mở đầu”: Mọi entries và comments từ trước đến nay trong blog này đều là những cánh cửa dẫn chúng ta đến tiểu thuyết “Ngày Tận Thế Huyền Bí”, giá trị của chúng vẫn được giữ nguyên.

Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Chương 4 - Cuộn len của Thượng Đế

        
       "Tôi không là ai, chỉ là một ngọn gió không hương không sắc, lang thang vô định, nhưng lại muốn thấu qua cõi lòng của mọi con người mà nó có thể chạm đến, để được thấm đượm sắc hương của những tâm hồn ấy. Bạn băn khoăn tự hỏi tôi là ai, mà không biết rằng tôi đang ở trong bạn đó.
       Tôi không là ai, chỉ là hơi thở nhẹ vô tình mà bạn không kịp nhận ra, để sau đó bạn bối rối không hiểu điều gì vừa qua đi mất.
       Tôi không là ai, chỉ là sự im lặng sâu thẳm mà từng ngày vẫn trú ẩn trong tim bạn.
       Như muối trong đại dương, như cát trong sa mạc, như sự tất nhiên trong chuyện tình cờ".
*
*       *
       Đúng vào ngày Cá tháng Tư năm 2010, tôi chuyển đến thành phố Vĩnh Yên. Không ngờ ở tỉnh lỵ này, tôi có cơ hội được học ở một trung tâm Anh ngữ do giáo viên nước ngoài giảng dạy hầu như toàn bộ. Họ tốt hơn nhiều so với những trung tâm ngoại ngữ ở Hà Nội mà tôi biết trước đó vài năm. Ocean International Language, nằm ở số Mười Ba đường Nguyễn Tất Thành.
       Đó là con đường vành đai mới của Vĩnh Yên, tôi đã thất bại khi tìm số Mười Ba từ hai đầu của nó, và bắt buộc phải gọi điện thoại đến trung tâm Ocean Language để nhận được chỉ dẫn. Tôi không phàn nàn gì, vì số Mười Ba luôn đứng ở những vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi.

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Chương 3 – Chúng Ta Là Một


       Lời ca của Gió Phương Bắc:
       
       Chít chiu! Chít chiu!
       Chít chiu! Chít chiu!
       Trời đất mênh mang, lạnh như sắt nguội
       Mênh mang trời đất, đen đặc tựa sơn
       Đất trời mênh mang, hôi tanh nhường máu.
       
       Vũ trụ! Ôi vũ trụ!
       Mi ở đó, vì sao?
       Mi tới từ nơi nào?
       Mi đang ngồi đâu vậy?
       Mi, một trái không cầu lớn hữu hạn?
       Mi, khối bao la không có chỗ tận cùng?
       Nếu là trái không cầu hữu hạn
       Thì không gian bao bọc mi từ đâu?
       Xung quanh mi còn những gì tồn tại?
       Nếu mi là khối lớn lao vô hạn
       Thì không gian mi bao phủ là đâu?
       Sự sống, bên trong mi lại có, vì sao?
       Rút cuộc lại, mi là sự giao lưu sự sống
       Hay mi chỉ là thứ máy móc vô hồn?

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Chương 2 - Mèo Ainu đi tìm bông hồng có phép lạ


Trong phút giây hợp nhất với Trời
Một thiên sứ đã sáng tạo ra tác phẩm tuyệt vời
Là chú mèo Ainu hiếu kỳ, nghịch ngợm.

Mèo Ainu xỏ đôi giày cổ tích
Khi đạp sóng vờn lúc cưỡi mây trôi
Lấy càn khôn làm túi
Lấy cuộn len Thiên Ý buộc miệng bao và giăng lưới.

Những chú chim nào sẽ vào bao
Chàng trai nghèo nào trở thành hầu tước
Con rồng nào sẽ hóa thành con chuột
Cho chú mèo đùa chơi?
Chuyện ấy chỉ có thể hỏi Trời.

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Chương 1 – Viết riêng cho một độc giả

       Tôi là một ngọn gió. Hãy cho tôi biết bạn mong muốn những gì ở cuộc đời này, tôi sẽ ca hát về ước mơ của bạn và bài ca này sẽ vang xa. Cuộc đời sẽ trả lời chúng ta.
*
       Nguyễn Thanh Sơn, anh nghĩ sao? Liệu các học viên của học viện SAGE có thống nhất nổi bài giảng về “bí quyết rán trứng” của anh với cái status mà tôi tag vào timeline của anh ngày Cá tháng Tư vừa rồi không?
       Chúng ta có một điểm chung, đó là cùng yêu thích món trứng. Tôi có thể theo anh vào bếp để học chiêu tung trứng trên chảo, nhưng đến học viện SAGE để học các chiêu “PR” thì không đâu. Nếu họ nghĩ rằng tôi cần mượn người thầy của họ để “PR” cho cuốn tiểu thuyết của mình thì anh quả là một người cô đơn.
       Trong văn giới, anh chỉ là một kẻ “vô danh tiểu tốt”. Người ta đều nói như vậy. Chưa từng có tác phẩm văn chương nào nhờ vào uy tín của anh mà trở nên nổi tiếng. Anh chỉ thành thạo trong vai trò “bắn tỉa” hay “ném đá”. Có lẽ người ta đã khuyên nhau rằng để quảng bá một tác phẩm văn chương thì đừng nhờ đến Nguyễn Thanh Sơn, không những không được việc mà có khi lại còn phải nghe những lời xỏ xiên. Anh đúng là một kẻ chẳng ra gì.
       Nhưng anh lại là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết của Thượng Đế, nên tôi cần phải “PR” anh với các độc giả. Anh xem đoạn văn sau đây có dưới tầm tài năng của các nhà văn trên Facebook hiện tại không nhé:

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Lời mở đầu tiểu thuyết "Ngày Tận Thế Huyền Bí"


Tôi không thể làm thi sĩ
Vì những bản tụng ca hay nhất trên đời
Các thi nhân đã dốc cạn rồi.

Họ cũng viết hết lời ai oán
Mở cho người xem vực thẳm tâm hồn
Băng tuyết phủ trái tim rực lửa
Và những giấc mơ say đắm cũng từng chôn.

Mặt trời bình minh mặt trời hoàng hôn
Vẫn chỉ một mặt trời không đổi
Các triết nhân đều ra đi rất vội
Không ở lại nghe nhân loại khóc tro tàn.

Các triết nhân đều ra đi rất vội
Thế giới kia ngày mới đang sang.
*