Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Tôi có một người bạn...

Thơ của Ái Nữ

Tôi có một người bạn chưa biết mặt
Nhưng tôi biết những nỗi đau
Tôi từng thức bao đêm thâu
Đọc những dòng tâm sự như máu ứa.
Bạn đi rồi, không còn bên tôi nữa
Nước mắt trong tim bạn vẫn nóng bỏng hồn tôi
Tôi hình dung gương mặt bạn khô khốc, phớt đời
Trên môi bạn là nụ cười lạnh lẽo
Khinh khỉnh nhìn, không cần ai phải hiểu…

Tôi có một người bạn không xưng tên tuổi
Nhưng giữa muôn người tôi vẫn nhận ra
Lối khen chê của bạn làm động lòng người ta
Vì bạn mang trái tim đầy thương tổn
Không ai để tâm giữa cuộc đời bận rộn
Những gì bạn ghét, bạn yêu…
Bạn ghét những khi người ta làm vẻ cao siêu
Ghét những lời kiểu cách và giả dối
Bạn yêu người, tình yêu xót xa như muối
Nhưng người chỉ tin lời đường mật ngọt ngào…

Tôi cầu nguyện với trời cao
Hãy đem nắng rót vào tim phiền muộn
Hãy cho mưa rơi vào mắt vắng
Đổ lệ tràn xuống môi
Tôi muốn cảm nhận nụ cười
Trong tim bạn trong hồn tôi hoa nở
Giữa muôn người, mặt trời lên bỡ ngỡ…

Trong tim tôi, bạn như một sợi tơ mỏng mảnh
Xướng lên những nốt nhạc vút cao
Tôi e sợ dây đàn căng dễ đứt
Nhưng không muốn ngăn suối nhạc tuôn trào.
Đã cất lên bao điệu buồn day dứt
Đã ngân lên những ước muốn thẳm sâu
Hạnh phúc đau thương hòa vào nhau
Lạ hòa quen, dữ dội hòa êm ái…

Một người bạn không bên tôi mãi mãi
Tình còn đây tôi vẫn ủ trong tim
Lần từng trang blog mỗi đêm
Gặp một giọng quen lại bừng hy vọng
Bạn có biết rằng tôi trông ngóng
Một chuyến đi xa, một sự trở về…
Dù bạn là ảo ảnh hay là một cơn mê
Có bạn, tâm hồn tôi đã thành bài hát mới.
                                                
                                              10-10-2013.

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Chỉ có vài lời thôi

       Nhân ngày tết Nguyên Tiêu đồng thời là ngày hội thơ của Việt Nam, có một nhóm các văn nghệ sĩ trong làng Blogs và Facebook đã đến thăm đền thờ và bia tưởng niệm nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu cùng lăng mộ của một số chí sĩ yêu nước khác. Khi trở về, nhà thơ Bình Địa Mộc đã có một entry trên blog của anh với tiêu đề: “Hình ảnh du xuân miền Tây nhân tiết Nguyên Tiêu 2014”.
       Tôi mới chỉ biết đến cái tên Bình Địa Mộc từ hơn một tháng nay sau khi gia nhập làng Blogspot, nhưng đã biết anh là một nhà thơ với những vần thơ lục bát mượt mà êm ái, thường xuyên xuất hiện trên các diễn đàn thơ “on-lai” và “ọp-lai”. Trong những bức ảnh mà anh đăng lên blog, tôi thấy đó là một người luôn tươi cười rạng rỡ, rất chịu khó chụp ảnh chung cùng bạn bè trong những cuộc chơi. Sự cởi mở thân thiện của anh thể hiện ngay trên đầu blog với dòng chữ: “Bạn ơi, Mộc đây!” Tôi cảm thấy anh là một người rất đáng mến với nhiều ưu điểm mà tôi không có, nên tôi không ngại chia sẻ cùng anh những ý kiến của mình cũng như anh đã thẳng thắn đóng góp ý kiến cho tôi. Lần này giữa chúng tôi xảy ra một cuộc tranh luận liên quan đến vài dòng mà anh bày tỏ trong entry “du xuân” của anh:

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2014

Những phút giây bừng sáng

Thơ của Ái Nữ    

                    1

Khi anh nói “Anh yêu em!”
Mọi âm thanh trên thế gian đều ngừng bặt 
Riêng hai con tim chung nhịp đập khát khao.

Khi ta nhìn vào mắt nhau
Muôn khúc nhạc ngân vang, chim trời nhảy múa
Mùa xuân bừng sáng khắp nơi.

Anh yêu ơi
Cả vũ trụ ấm trong hơi thở
Chúng ta bay lên giữa muôn vì tinh tú
Không gian dậy tiếng yêu thương.

Khi anh nói “Anh yêu em!”
Hương muôn hoa đượm thành mật ngọt
Bầy ong nhộn nhịp bay về xây tổ mới
Bầu trời rộn rã tiếng chim.

Khi anh nói “Anh yêu em!”
Muôn gương mặt nở nụ cười rạng rỡ
Những dòng sông lao nhanh về biển cả
Bao tươi xanh ngời trên cây lá
Cuộc đời có thêm thi sĩ là em.

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Bài hát cổ xưa

Văn vần của Ái Nữ

Trời trong xanh chim đại bàng chao liệng
Ngựa sải chân trên đồng cỏ bao la
Người nông dân mệt nhoài sau mùa gặt
Có vì thở than mà quên những lời ca?

Trái Đất quay trong điệu vũ xa xưa
Của triệu triệu năm muôn vì sao sáng
Mặt Trời khi gần khi xa cùng ngày tháng
Ấm lạnh lòng người không theo nhịp thời gian.

Vũ Trụ hát như nghìn xưa vẫn hát
Bằng lời nắng chứa chan khắp địa cầu
Bằng nhạc mưa tưới tắm khắp năm châu
Gió thổi mây bay chim hót và hoa nở.

Loài người được nuôi lớn lên rồi hăm hở
Tìm con đường chinh phục các thiên hà
Muốn làm chủ soái cả Vũ Trụ nguy nga
Tự tôn mình lên chiếc ngai Thượng Đế.

Những bản anh hùng ca bao đời vẫn kể
Về con người với tham vọng điên cuồng
Tìm quyền uy ở những chốn tha hương
Ngợi ca cái chết ghê rợn là tuyệt đẹp.

Bao rắc rối con người tự mình chuốc lấy
Rồi tự giải quyết bằng súng đạn gươm đao
Hạnh phúc đến cùng vương miện nghiêm trao
Rồi tan biến khi ngai vàng ngã đổ.

Để giải thích về thế gian sầu khổ
Loài người biến mình thành những triết gia
Luật vũ trụ con người tự vạch ra
Rồi mải miết theo mà không hay sai đúng.

Đòi phân biệt rạch ròi giữa đen và trắng
Độc ác và thiện lương dứt khoát hai đường
Hồn xác chia lìa đôi ngả âm dương
Con người bối rối với khổ đau và hạnh phúc.

Dựng mốc phân chia hai bờ ảo thực
Vật chất rồi phi vật chất cũng từ đây
Soi thế giới, biện chứng hết ngược lại xuôi
Muốn lượng đổi lại đòi ngăn chất đổi.

Tìm chân lý nhiệt tình và sôi nổi
Giác ngộ là mình, mê tín ắt người ta
Kẻ kêu gọi Thượng Đế tít trời xa
Kẻ lùng bắt Thượng Đế bằng thí nghiệm.

Trái Đất vang tiếng kinh cầu tụng niệm
Ngày Tận Thế đến gần nhưng Thượng Đế ở đâu?
Mây độc đang vây bủa khắp địa cầu
Có thể nào tan đi chỉ nhờ lòng nhân ái?

Rộng lớn hay chật hẹp? Ôi thế giới!
Thiên đường là đây, địa ngục cũng là đây
Cho loài người, những kẻ cuồng ngạo xưa nay
Đặt mình ngang hàng với đại càn khôn vũ trụ.

Tiếng hát ngân vang chấn động muôn tinh tú
Thượng Đế bật cười rực rỡ ánh linh quang
Nơi trần thế con người sực bàng hoàng
Nhận ra Thượng Đế trong tâm đang tỉnh giấc.

03-02-2014

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

Bài ca tự do

Thơ của Ái Nữ
        
“Các bạn là những người dân hạnh phúc
Trên đất nước anh hùng của dân tộc vinh quang”.
Trái tim tôi thổn thức
Bạn ơi, đó không phải là lời tôi nói
Mà là tiếng từ xa xăm vọng lại
Của những thời đã qua, của những tháng năm chưa tới…
Tôi chỉ là một con người với trăm nghìn bối rối
Với những khát khao, với bao trăn trở cùng hai chữ Niềm Tin…
“Xã hội chúng ta công bằng dân chủ văn minh
Tương lai của con em chúng ta tươi sáng”.
Bạn ơi, xin chớ làm cho tôi kinh ngạc
Tôi biết đó không phải là những lời bạn mới viết sáng nay
Chúng ta vẫn ngày ngày nhìn thấy dòng chữ đó trên cây
Ước mơ của chúng ta đang hô vang trên đường phố
Niềm tự hào của chúng ta hiện lên to và rõ
Trong các tấm bảng gắn trên những cây cột bên đường…
Bạn nói với tôi bạn là người tuyệt vọng
Trong bi kịch khốn cùng của thân phận nhỏ nhoi
Giữa chốn đông người mà bạn vẫn thấy đơn côi
Bạn trò chuyện ồn ào để quên lòng mình nặng trĩu
Đã lâu rồi bạn không còn tin vào những điều kỳ diệu
Của ánh sáng yêu thương trong khối nhân quần…

Vũ Trụ vẫn còn đây những mùa xuân
Hoa vẫn nở và chim vẫn hót
Nhạc dương cầm vẫn vang lên thánh thót
Những người dũng cảm vẫn lên đường
                            bỏ lại chúng ta đằng sau với nỗi hoài nghi…
Chúng ta kiếm tìm gì trong những quán rượu kia?
Chúng ta còn lại gì sau những cuộc hát hò vui vẻ?
Ngậm ngùi cho những cuộc đời dâu bể
Tự giấu lòng rằng mình không đến nỗi đớn hèn.
Chúng ta thấy gì sau những gương mặt thân quen?
Ôi cũ kỹ, ôi vô duyên, ôi nhàm chán
Chẳng khác nào khuôn mặt chúng ta hàng ngày soi gương
                                                         nhìn thấy mà ngao ngán
Đâu mất rồi những mơ ước tuổi thanh xuân
Những điều ta từng mơ không chỉ một đôi lần…

“Các bạn là những người dân hạnh phúc
Trên đất nước anh hùng của dân tộc vinh quang”.
Ôi ôi đừng nói nữa, xin đừng nói nữa
Trái tim tôi không đựng nổi những tình cảm quá lớn lao
Con người tôi không có chút gì đáng tự hào
Tôi không phải anh hùng không vinh quang chi hết
Càng nghe những lời ngợi ca càng thấy mình mỏi mệt
Hồn chơi vơi đi trong cõi mịt mùng…
“Xã hội chúng ta công bằng dân chủ văn minh
 Tương lai của con em chúng ta tươi sáng”.
Thôi thôi đi, bạn của tôi không muốn nghe những mỹ từ sáo rỗng
Hãy nói những gì xoa dịu trái tim đau
Nhưng ngôn từ giờ cũng ích chi đâu
Bạn của tôi nhìn thấy tương lai toàn màu xám
Và tâm hồn dường như đã thành vô cảm…

Ước mơ của chúng ta đang hô vang trên đường phố
Niềm tự hào của chúng ta hiện lên to và rõ
Trong các tấm bảng gắn trên những cây cột bên đường…
Sự thật trong lòng chúng ta giấu kín như bưng
Để giết thời gian ta viết những vần thơ thương xót nhớ nhung
Thơ ta thương người không khiến ai nhỏ lệ
Thơ ta thương mình thiên hạ đọc rồi chúc tụng khen hay
Hồn ta đang ở đâu trong thế giới này?
Ta muốn như cánh chim vút bay lên trời biếc
Ta muốn làm ngọn sóng du ngoạn giữa trùng khơi
Nhưng tâm hồn ta kìm nén giữa cuộc đời
Ai sẽ giúp hồn ta tung cánh rộng?
Ai sẽ nâng bước chân ta trên đường gió lộng?
Trái tim ta muốn tha thiết yêu người
Nhưng nhìn lại quanh mình, chỉ còn ta với ta thôi.

                                                                    11-8-2013