Thứ Năm, 30 tháng 4, 2015

Chương 4 - Cuộn len của Thượng Đế

        
       "Tôi không là ai, chỉ là một ngọn gió không hương không sắc, lang thang vô định, nhưng lại muốn thấu qua cõi lòng của mọi con người mà nó có thể chạm đến, để được thấm đượm sắc hương của những tâm hồn ấy. Bạn băn khoăn tự hỏi tôi là ai, mà không biết rằng tôi đang ở trong bạn đó.
       Tôi không là ai, chỉ là hơi thở nhẹ vô tình mà bạn không kịp nhận ra, để sau đó bạn bối rối không hiểu điều gì vừa qua đi mất.
       Tôi không là ai, chỉ là sự im lặng sâu thẳm mà từng ngày vẫn trú ẩn trong tim bạn.
       Như muối trong đại dương, như cát trong sa mạc, như sự tất nhiên trong chuyện tình cờ".
*
*       *
       Đúng vào ngày Cá tháng Tư năm 2010, tôi chuyển đến thành phố Vĩnh Yên. Không ngờ ở tỉnh lỵ này, tôi có cơ hội được học ở một trung tâm Anh ngữ do giáo viên nước ngoài giảng dạy hầu như toàn bộ. Họ tốt hơn nhiều so với những trung tâm ngoại ngữ ở Hà Nội mà tôi biết trước đó vài năm. Ocean International Language, nằm ở số Mười Ba đường Nguyễn Tất Thành.
       Đó là con đường vành đai mới của Vĩnh Yên, tôi đã thất bại khi tìm số Mười Ba từ hai đầu của nó, và bắt buộc phải gọi điện thoại đến trung tâm Ocean Language để nhận được chỉ dẫn. Tôi không phàn nàn gì, vì số Mười Ba luôn đứng ở những vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi.

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Chương 3 – Chúng Ta Là Một


       Lời ca của Gió Phương Bắc:
       
       Chít chiu! Chít chiu!
       Chít chiu! Chít chiu!
       Trời đất mênh mang, lạnh như sắt nguội
       Mênh mang trời đất, đen đặc tựa sơn
       Đất trời mênh mang, hôi tanh nhường máu.
       
       Vũ trụ! Ôi vũ trụ!
       Mi ở đó, vì sao?
       Mi tới từ nơi nào?
       Mi đang ngồi đâu vậy?
       Mi, một trái không cầu lớn hữu hạn?
       Mi, khối bao la không có chỗ tận cùng?
       Nếu là trái không cầu hữu hạn
       Thì không gian bao bọc mi từ đâu?
       Xung quanh mi còn những gì tồn tại?
       Nếu mi là khối lớn lao vô hạn
       Thì không gian mi bao phủ là đâu?
       Sự sống, bên trong mi lại có, vì sao?
       Rút cuộc lại, mi là sự giao lưu sự sống
       Hay mi chỉ là thứ máy móc vô hồn?

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Chương 2 - Mèo Ainu đi tìm bông hồng có phép lạ


Trong phút giây hợp nhất với Trời
Một thiên sứ đã sáng tạo ra tác phẩm tuyệt vời
Là chú mèo Ainu hiếu kỳ, nghịch ngợm.

Mèo Ainu xỏ đôi giày cổ tích
Khi đạp sóng vờn lúc cưỡi mây trôi
Lấy càn khôn làm túi
Lấy cuộn len Thiên Ý buộc miệng bao và giăng lưới.

Những chú chim nào sẽ vào bao
Chàng trai nghèo nào trở thành hầu tước
Con rồng nào sẽ hóa thành con chuột
Cho chú mèo đùa chơi?
Chuyện ấy chỉ có thể hỏi Trời.

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Chương 1 – Viết riêng cho một độc giả

       Tôi là một ngọn gió. Hãy cho tôi biết bạn mong muốn những gì ở cuộc đời này, tôi sẽ ca hát về ước mơ của bạn và bài ca này sẽ vang xa. Cuộc đời sẽ trả lời chúng ta.
*
       Nguyễn Thanh Sơn, anh nghĩ sao? Liệu các học viên của học viện SAGE có thống nhất nổi bài giảng về “bí quyết rán trứng” của anh với cái status mà tôi tag vào timeline của anh ngày Cá tháng Tư vừa rồi không?
       Chúng ta có một điểm chung, đó là cùng yêu thích món trứng. Tôi có thể theo anh vào bếp để học chiêu tung trứng trên chảo, nhưng đến học viện SAGE để học các chiêu “PR” thì không đâu. Nếu họ nghĩ rằng tôi cần mượn người thầy của họ để “PR” cho cuốn tiểu thuyết của mình thì anh quả là một người cô đơn.
       Trong văn giới, anh chỉ là một kẻ “vô danh tiểu tốt”. Người ta đều nói như vậy. Chưa từng có tác phẩm văn chương nào nhờ vào uy tín của anh mà trở nên nổi tiếng. Anh chỉ thành thạo trong vai trò “bắn tỉa” hay “ném đá”. Có lẽ người ta đã khuyên nhau rằng để quảng bá một tác phẩm văn chương thì đừng nhờ đến Nguyễn Thanh Sơn, không những không được việc mà có khi lại còn phải nghe những lời xỏ xiên. Anh đúng là một kẻ chẳng ra gì.
       Nhưng anh lại là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết của Thượng Đế, nên tôi cần phải “PR” anh với các độc giả. Anh xem đoạn văn sau đây có dưới tầm tài năng của các nhà văn trên Facebook hiện tại không nhé:

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

Lời mở đầu tiểu thuyết "Ngày Tận Thế Huyền Bí"


Tôi không thể làm thi sĩ
Vì những bản tụng ca hay nhất trên đời
Các thi nhân đã dốc cạn rồi.

Họ cũng viết hết lời ai oán
Mở cho người xem vực thẳm tâm hồn
Băng tuyết phủ trái tim rực lửa
Và những giấc mơ say đắm cũng từng chôn.

Mặt trời bình minh mặt trời hoàng hôn
Vẫn chỉ một mặt trời không đổi
Các triết nhân đều ra đi rất vội
Không ở lại nghe nhân loại khóc tro tàn.

Các triết nhân đều ra đi rất vội
Thế giới kia ngày mới đang sang.
*