Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Trái tim đau

Thơ của Ái Nữ

Trái tim tôi nguyên vẹn thuở ra đời
Đập dịu dàng những khi tôi bình lặng
Có những khi tim thúc như trống trận
Ấy là vì tôi chạy, tôi sợ hãi, tôi yêu…

Cuộc đời tôi sao sóng gió rất nhiều
Trái tim chẳng còn dịu dàng được nữa
Tôi chống chọi với đời không ngơi nghỉ
Trong giấc ngủ hồn vẫn không yên.

Từ lâu tôi quên ngắm bình minh lên
Quên cả trời đêm với trăng sao lộng lẫy
Tim tôi chất những muộn phiền, giận dỗi
Không biết trút vào đâu nên cứ mãi đầy thêm.

Ngày tháng vẫn trôi qua với vẻ êm đềm
Mặc cho trái tim thét gào rạn vỡ
Đường đến những con tim khác nhiều cách trở
Tiếng khóc quay ngược vào trong.

Tôi đã quên dần những ước mong
Và buông xuôi không còn chống chọi
Tôi thì cũ mà cuộc đời thì mới
Sao không bình yên cho tim lại nguyên lành?

Tôi muốn nhớ nắng hồng với trời xanh
Muốn hàn gắn con tim tan nát
Nhưng trái tim tôi lại đòi tiếng hát
Khi hạnh phúc tràn về thì tim vỡ còn đâu…
                                               31-7-2014.

Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Bác sĩ và họa sĩ

Truyện ngắn của Ái Nữ

       Một bệnh nhân đang chờ mổ phiên. Các xét nghiệm đã làm xong, bác sĩ đã ký mổ. Cô y tá vừa cầm bệnh án đi ra thì anh họa sĩ ló đầu vào. Ngay tháng trước anh thay lại biển đề các khoa phòng cho toàn bệnh viện nên bác sĩ vẫn nhận ra. Lần này anh đến với tư cách là người nhà bệnh nhân.
       Họa sĩ mời bác sĩ dùng bữa cơm trưa. Bác sĩ rất cảm tình với anh chàng có cái miệng tươi cười và đôi mắt lanh lợi này. Cánh trẻ bây giờ nhanh nhạy thật! Thời buổi thị trường, các dịch vụ chen nhau nghẹt thở, theo đó các cửa hiệu kẻ vẽ quảng cáo cũng mọc lên như nấm. Trong bệnh viện của ông có nhiều đổi khác, đời sống bác sĩ tươi hơn hẳn. Trước kia bệnh nhân sau khi khỏi đem quà cáp đến cảm ơn, bây giờ họ đưa tiền bồi dưỡng trước, họ có nhiều tiền mà. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Bệnh viện có bộ phận thu viện phí riêng nên chẳng liên quan gì đến chuyện này cả. Ông vẫn được tiếng là bác sĩ có trách nhiệm. Nghề này mà không cẩn trọng dễ vào nhà đá chứ phải đùa! Bệnh nhân đông, ai hơi đâu giữ họ lại quá thời gian cần thiết cho khó xếp giường nằm. Nào phải họ không đưa tiền cho ông thì ông bỏ kéo trong bụng họ đâu, nhưng họ cứ theo nhau mà thành lệ. Có những người rất thực tâm, nếu ông không nhận sự chân tình ấy họ không bằng lòng. Với những kẻ hợm tiền hợm của thì có gì mà phải áy náy! Mấy chục năm trong nghề, am hiểu tâm lý bệnh nhân, ông thừa những mẹo vặt để làm vừa ý họ... Anh họa sĩ này chịu chơi mà dễ mến quá, nói năng nghe hay thật!