Có một dòng sông trong thơ bạn tôi
Viết hoài vẫn thế
Trên sông ấy những cánh bèo trôi về nơi vô định
Không thấy thuyền, chẳng có cầu.
Người đứng bên sông cô đơn gọi người trong lòng
Không biết về đâu…
Có một dòng sông trong tên tôi
Xanh như hy vọng
Tôi là dòng nước biết mình đang về biển lớn
Cuốn theo mọi nỗi hoài nghi.
Người đứng bên tôi mà người cô đơn
Người chưa biết mình cũng là dòng sông…
Có một dòng sông chiều nay
Nâng những cánh bèo trên dòng nước sáng lấp lánh
Sông Sài Gòn – một dòng sông có thực
Có thuyền, có cầu…
Tôi và bạn tôi bên nhau
hòa thành một dòng sông.
27 – 8 – 2014.