Tôi là một độc giả hồn
nhiên, không hiếu thắng, không tham vọng. Gần đây tôi mới để ý và nhận ra điều
đó. Tôi đã thừa nhận với nhiều người là tôi đọc ít, một phần do điều kiện hoàn
cảnh năng lực riêng của cá nhân, phần còn lại do tôi không tin tưởng nhiều lắm
vào sách vở. Những người say mê văn chương có thể ngạc nhiên khi biết có những
tác gia kinh điển với những tác phẩm được dịch được in ở Việt Nam từ rất sớm
nhưng tôi chưa hề đọc đến. Tôi chưa đọc hầu hết các cuốn sách được giới thiệu
là “không thể không đọc” và phần nhiều cũng sẽ không đọc chúng trong tương lai.
Mọi chuyện rất dễ hiểu nếu quý vị hình
dung được điều kiện sách vở ở một tỉnh lẻ vào cái thời tôi còn là học sinh phổ
thông, khi tôi có thời gian và có hứng thú thì tôi lại không có nhiều thứ để đọc.
Thượng vàng hạ cám cứ món gì đến tay tôi là tôi đọc tuốt. Đọc mà không cần nhớ
tên tác giả, không nhớ tên dịch giả. Không nhiều, chỉ đủ để gây thèm thuồng, một
cơn thèm không được thỏa mãn cũng không làm ai chết được. Thời ấy cái đói của dạ
dày mới là đáng kể. Đến khi hết đói, sách vở nhiều lên thì tôi
lại chả còn sức lực cũng như tâm trạng để mà đọc nữa. Những người sống quanh
tôi nếu không xem việc đọc sách là hành vi bệnh hoạn thì cũng tốt lắm rồi.
Gần đây tôi có điều kiện và tâm trạng tốt
để đọc, và tôi tiếp tục đọc để giải trí như hồi còn nhỏ. Bây giờ lại nhiều sách
quá, mà những cuốn sách được quảng cáo rùm beng không chắc là lựa chọn tốt. Sự
thèm thuồng cũng khó quay trở lại. Tôi hầu như làm ngơ với văn chương kinh điển,
làm ngơ với các tác giả Nobel cũng như với các tác phẩm mới viết từ hải ngoại
được dư luận ưu ái. Tôi đọc sách kiếm hiệp cũ và mừng rằng nó giúp tôi quay lại
làm một đứa trẻ.